Chương trước
Chương sau
Thoa thuốc xong, vách màng ngăn cách ấy cũng biến mất. Hắn định bế nàng lại chỗ đó nhưng Dạ Nguyệt lại từ chối. Nàng ta tựa vào vách đá, cố gắng đi đến chỗ ngọn lửa.
Lòng kiêu hãnh của nàng ta thật lớn!
Không chấp nhận kẻ khác cứ thế giúp đỡ mình nhiều như vậy!
" Các hạ đã cứu bọn ta, liệu ta có thể được biết tên của hai vị?"
" Ta là Bạch Cố Vương. Còn vị cô nương này là Vương Dạ Nguyệt."- Thấy Dạ Nguyệt không còn sức trã lời, hắn ta đành lên tiếng.
" Hai người cứ gọi ta là Tô Mẫu, còn phu quân ta thì cứ gọi là Tư Điệp."- Tô mẫu cười hiền từ. Đối với ân nhân vừa cứu mạng mình, bà ta rất thoải mái để họ gọi mình với cái tên thân thuộc.
" Mẫu thân, vậy chừng nào chúng ta mới thoát khỏi đây? Tiểu Bạch nhớ nhà quá!"- Cô bé buồn rầu, lủi thủi vào lòng Tô Mẫu.
" Sẽ sớm thôi!"- Dạ Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, cố trấn an Tiểu Bạch. Dù giọng nói có chút yếu ớt nhưng bản thân nàng không hề run sợ trước kẻ thù.
Lúc trước ta đã không thể mang lại hạnh phúc cho tiên phụ và tiên mẫu. Bây giờ ta không thể để hạnh phúc của gia đình kẻ khác bị mất đi như vậy...
Thế này rồi mà vẫn nghĩ cho kẻ khác...
Nha đầu này tuy cao ngạo nhưng không máu lạnh vô tình.
" Dựa vào ta..."- Hắn đưa tay kéo Dạ Nguyệt dựa vào vai hắn. Đôi mắt nàng ta lim dim thế này. Dựa vào vách đá làm sao ngủ được?
Bờ vai hắn tuy lãnh khốc nhưng lại cứng rắn, làm cho kẻ khác dễ bề an tâm.
Không quan tâm mục đích của hắn là gì...
Nhưng ta sẽ báo đáp hắn sau!
" Ta cảm ơn ngươi..."- Nói xong Dạ Nguyệt thiếp đi. Trận đánh vừa rồi làm nàng mệt rã người. Nếu sư phụ nàng ở đây, nàng đã không biểu lộ dáng vẻ này rồi...
Tiểu Bạch nhìn cả hai mà mắt sáng long lanh. Họ đúng là trai tài gái sắc mà a...Cô bé liền đánh liều, tò mò hỏi:
" Bạch Cố Vương huynh cho ta hỏi, hai người có phải là..."- Ánh mắt cô bé khá trông mong. Nếu họ không phải quan hệ đó, nàng cũng sẽ tìm cách tác hợp cho họ!
Đúng là trẻ con!
Trước sự sống, sau là cái chết. Trong tình thế nguy cấp như hiện giờ mà không hề lo lắng, vẫn hồn nhiên như vậy...
"Tiểu Bạch, con đừng nghịch ngợm như vậy...!"- Dù Tô mẫu cũng có chút thắc mắc. Dáng vẻ quan tâm thế này, bà cũng nghĩ họ là một đôi. Nhưng nhìn tiểu cô nương kia lại khá dửng dưng, không quan tâm mấy đến hắn. Bà sợ câu hỏi này sẽ làm đắc tội với vị cao nhân kia. Khó khăn lắm mới được an toàn...
" Bạch Cố Vương đại nhân đừng để bụng, trẻ nhỏ khờ dại.."
Hứ!
Tiểu Bạch không phải là trẻ nhỏ!
Cũng không khờ dại!
Cô bé giận hờn, khoanh tay trước ngực, hai má phồng lên mà ôm lấy phụ thân.
" Bạch Cố Vương đại nhân, tình hình thế này, chúng ta phải giải quyết thế nào đây?"- Tư Điệp lên tiếng, phá tan bầu không khí ngượng ngùng này...
" Chắc hai vị cũng biết, đứa con của hai vị thường không ra khỏi nhà vào tuần trước ngày rằm. Vì trong tuần đó, sức mạnh của bọn ta đều bị suy giảm. Nếu ngày thường, đối phó với bọn lính không phải là vấn đề. Nhưng bây giờ, chúng ta chỉ có thể ở đây, chờ đến hết ngày rằm mới có thể đi ra ngoài."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.