"Ta hiểu rồi...nếu là ta thì cũng có chút không vui thật!"- Yên Nhi phần trình "Nếu người mà cô nương ấy duy nhất tin tưởng là ngươi, thế nhưng bỗng có nhiều bí mật được tiết lộ, nàng ta bàng hoàng là chuyện dễ hiểu. Vì nhỡ đâu, những thứ lúc trước ngươi kể cho nàng ta là giả thì sao?"-Huyền Chi Tử nghiêm túc hỏi hắn. "Thế đệ bảo ta nên giải quyết thế nào?" "Mặc Ảnh đại nhân, ngài có thấy những cánh hoa rơi đằng kia không?"-Yên Nhi đưa tay về phía cây hoa đằng kia "Chúng đến mùa tự khắc sẽ rơi xuống, không có thế lực nào ngăn cản được cả. Cuộc sống cũng vậy." "Thuận theo ý trời là cách tốt nhất!"- Yên Nhi nở nụ cười an ủi Mặc Ảnh nhẹ nhàng cuối đầu thay cho lời cảm ơn. Huyền Chi Tử bỗng hỏi Mặc Ảnh một câu, hắn muốn xem phản ứng của Mặc Ảnh thế nào:" Vậy nếu Dạ Nguyệt cô nương ngươi biết, bỗng chốc có nhiều điều che dấu ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?" Gương mặt hắn trầm xuống, ý cười của hắn cũng lặng theo, hắn nhíu mày "Ta...đương sẽ thấy không vui." Bây giờ thì hắn kiểu được cảm giác của đồ đệ mình một chút rồi. Nếu người hắn tin tưởng nhất giấu diếm hắn, đương nhiên hắn sẽ không tha thứ. Là hắn, hắn nhất quyết hỏi cho ra lẽ Thế nhưng Vương Dạ Nguyệt chỉ giữ im lặng, không nói gì, chứng tỏ nàng ta đã chịu đựng rất nhiều "Ta..." Mặc Ảnh vừa định mở lời nói gì đó thì Vương Dạ Nguyệt nhẹ nhàng tiếp đất trước mắt mọi người. Vừa có chút say rượu, cảnh đẹp miên mang thế này, nàng ta bay bỗng nhiều quá nên không để ý ngay trong sân có hoàng thượng và công chúa đến thăm. Vừa nhắc người, người đã đến... Thật linh a.... Vương Dạ Nguyệt cảm giác có chút chóng mặt, nhưng vẫn đứng thẳng người, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ trầm tĩnh lúc trước:" Thần là Vương Dạ Nguyệt, xin bái kiến hoàng thượng, hoàng muội." Yên Nhi nhìn thấy sự lãnh khốc, kiên định trong dáng vẻ nàng, liền nhìn châm chú. Nàng ta chạy thật nhanh lại chỗ Vương Dạ Nguyệt:" Đừng đa lễ, người một nhà mà, tỷ lại đây ngồi chơi nào?" "Người một nhà?"- Vương Dạ Nguyệt có chút khó hiểu nhìn cô công chúa đang cố lôi mình đi Yên Nhi cười tươi, như đóa hoa chào mùa, xinh đẹp, rực rỡ:" Ngươi là đồ đệ của Mặc Ảnh, mà Mặc Ảnh lại là sư đệ với hoàng huynh của ta, không phải người một nhà hay sao?" Cô công chúa này vừa chân thành, lại lương thiện như vậy, thật hiếm có! Vừa gặp nàng đã gọi "tỷ" dù cả hai đều không quen biết, ấy thế còn coi nàng như người một nhà. Nàng ta chắc dễ bị bắt nạt lắm đây... "Nguyệt Nhi...con đi đâu bây giờ mới về?"-Mặc Ảnh có chút lo lắng "Ta đi dạo một chút quanh thị trấn, muốn tìm hiểu nơi đây một chút, sư phụ đừng bận tâm." Không lẽ nàng lại nói với hắn là vừa uống rượu về, lại còn bị thương Yên Nhi xen vào :"Dạ Nguyệt tỉ tỉ, lúc sáng trông tỉ thật lợi hại, ta ngưỡng mộ tỉ lắm!" "Đa tạ công chúa đã khen tặng, chỉ là Kình Phong tướng quân vừa đấu một trận với sư phụ ta, trong người vẫn còn thấm mệt, nên thần mới thắng được ngài ấy!"-Nàng khiêm tốn đáp lại So với năng lực của sư phụ, nàng còn kém xa! Vương Dạ Nguyệt cẩn trọng nhìn qua Huyền Chi Tử. Hắn ta đã thầm lặng quan sát nàng nãy giờ... Tuy hắn không tỏa ra sát khí như Bạch Cố Vươngnhưng khí chất hắn thâm cao, lại khó lường. Miệng cười dịu dàng nhưng mắt hắn lạisắt lạnh, như nhìn thấu lòng người...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]