Khóe miệng nam nhân mang mặt nạ run lẩy bẩy, dáng người hắn giống cột nhà? Tổn thương tự tôn, nha đầu kia thật đúng là dám nói, vừa rồi không biết là ai nhìn tới mê mẩn.
“Vậy nàng muốn tự mình nghiệm chứng không, nhìn xem có phải cột nhà? Hay là sư tử hùng dũng ngủ say?” Nam nhân mang mặt nạ cùng lúc đó bắt được Dạ Hi, nhẹ nhàng một cái, khóa nàng ở trong ngực.
Thấy vậy, Dạ Hi rút sợi dây nhỏ từ trong vòng tay ra quấn lấy y phục bên cạnh tới, tùy ý mặc vào trên người. Tiếp theo mượn lực, nhanh chóng nhảy ra tránh thoát khỏi cái ôm của nam nhân mặt nạ, đi tới bờ hồ.
“Nam nhân mặt nạ, ngươi hãy tìm người khác nghiệm chứng đi, bản cô nương chướng mắt ngươi.” Nói xong, Dạ Hi tiêu sái rời đi.
“Đứng lại.” Nam nhân mang mặt nạ phi thân lên, chắn ở trước mặt Dạ Hi, y phục mặc tùy ý lên người, trên tóc vẫn còn vương những giọt nước nhỏ, làm cho người ta cảm thấy một loại lười biếng nhưng không làm mất đi vẻ cao quý.
“Chó ngoan không chắn đường.” Dạ Hi lạnh lùng nói, người trước mặt không hề đơn giản. Khí thế như vậy, không phải người bình thường có thể có được. Nàng vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
Sắc mặt nam nhân mang mặt nạ trầm xuống, nha đầu chết tiệt kia, cũng dám mắng hắn là cẩu. Xem ra không cho nàng chút giáo huấn, sợ là nàng muốn lật trời luôn đấy. Nghĩ vậy, nam nhân mang mặt nạ đưa tay ôm Dạ Hi vào lòng, cánh tay gắt gao giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-phuc-hac-sung-cuong-phi/172582/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.