<tbody>Editor: Minh "Hừ, Dạ Hi, Quân Mặc Hiên, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi." Vẻ mặt Nam Cung Chấn dữ tơn nói. Một cường quốc như Thiên Linh, mà chỉ trong ba tháng đã trở thành lịch sử như vậy, làm sao hắn có thể không hung ác cho được. Trận pháp có một không hai, mấy trăm vị cao thủ hóa cảnh, lực lượng chiến đấu tinh nhuệ, tất cả nhưng thứ này đều đủ làm cho Thiên Thần phải thua họ cả vạn dặm, thế nhưng kết quả lại là Thiên Linh của hắn bị diệt vong. Hơn nữa, lại còn là không bị tổn thất một người nào đã đánh hạ được kinh đô. Nếu như đánh một trận thực sự mà Thiên Linh bị thua, hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng Thiên Thần lại giở trò hèn hạ, đùa giỡn ám chiêu, làm sao hắn có thể nuốt trôi được cơn tức này được. Lại nói, sao lúc Nam Cung Chấn nghĩ đến chuyện này cũng chẳng biết đỏ mặt xấu hổ, là ai dùng mọi mưu kế bặt Dạ Hi đến Thiên Linh, là ai dùng thủ đoạn hèn hạ, lợi dụng nhi tử của người ta ép người ta đi vào khuôn khổ. Tất cả chuyện này, lúc hắn ra lệnh, sao hắn không chịu suy nghĩ một chút việc làm của hắn có phù hợp với đạo nghĩa hay không? Dạ Hi nhíu mày, tất cả những người này đều là cao thủ trong cao thủ, một hai tên cao thủ hóa cảnh bọn họ còn có thể đối phó được, thế nhưng hơn mấy trăm vị cao thủ hóa cảnh như thế này làm sao để đối phó được. Vẻ mặt của hai người rất khó coi, đều đến nước này, mà vẫn có người nguyện ý ủng hộ Nam Cung Chấn, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được. Cũng tại bọn họ quá mức khinh suất, cữ nghĩ vào cửa thành dễ dàng như vậy thì vào cửa cung cũng dễ không kém. Nào biết bên trong cửa lớn của hoàng cung Thiên Linh lại có giấu diếm huyền cơ. "Người đâu, giết hai người kia cho trẫm." Nam Cung Chấn ra lệnh nói, mặc dù Thiên Linh bị diệt vong, hắn cũng không có một chút chật vật, vẫn là một quốc vương cao cao tại thượng như trước. Dạ Hi rút ra băng ti, chuẩn bị đối địch. Nào ngờ, chờ một lúc lâu, thế nhưng chẳng có ai động thủ. Chuyện gì xảy ra vậy? Những người này chẳng phải đều là thủ hạ của Nam Cung Chấn sao? Vì sao lại chần chừ không ra tay. "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau mau động thủ." Giọng nói của Nam Cung Chấn trở nên có chút vội vã. Đây chính là vốn liếng cuối cùng của hắn, nếu như không chịu nghe lệnh thì gia tộc Nam Cung thực sự sẽ bị giệt vong. "Xin lỗi." Người hộ vệ dẫn đầu chân thành cúi đầu, bọn họ cũng có người thân bị mất tích, mà Quân Mặc Hiên là hy vọng duy nhất của bọn họ, thế nên không thể giết được. "Ngươi.... Tất cả các ngươi đều phản hết rồi có phải không?" Nam Cung chấn nổi giận nói, hắn cũng không tin, hắn đối nhân xử thế lại thất bại như vậy, lúc nước mất nhà tan thế nhưng lại không có ai nguyện ý đồng cam cộng khổ với hắn. Nhi tự bị hắn làm cho tức giận rời đi, còn thê tử và nữ nhi thì không biết trốn đi nơi nào, hiện tại, ngay cả người thủ hộ của gia tộc Nam Cung cũng không nghe lệnh của hắn, bị mọi người xa lánh cũng chẳng hơn gì cái này, nhưng hắn có làm gì sai, sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy. Thấy những ảnh vệ không có địch ý, nỗi lo lắng trong lòng Dạ Hi cuối cùng cũng hạ xuống. "Người nào trong các ngươi giết được Dạ Hi và Quân Mặc Hiên, trẫm sẽ nói cho các ngươi biết những người mất tích kia đang ở chỗ nào?" Nam Cung Chấn cắn răng nghiến lợi nói, đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn, bí mật này, ngoài các đời hoàng thượng của Thiên Linh ra, không có bất kỳ ai biết được. Lời này vừa nói ra, trái tim vốn hạ xuống của Dạ Hi lại nhấc lên lần nữa. Quả nhiên, sau khi Nam Cung Chấn nói ra những lời như vậy, thì vài tên ảnh vệ đã thúc dục nội lực công kích về phía đám người Dạ Hi. "Kim Đại, các ngươi mau tránh ra." Hiên Viên Tuyệt (*) quát lạnh một tiếng, những người này đều là những cao thủ trên hóa cảnh, đám người Kim Đại có tấn công cũng chỉ có thể hi sinh vô ích, chi bằng trách qua một bên. Trong nháy mắt, cuộc chiến bắt đầu. Tuy Dạ Hi và Quân Mặc Hiên rất lợi hại, nhưng cũng chỉ có hai người, làm sao có thể địch nổi hơn một trăm tên cao thủ hóa cảnh được. Sau mấy hiệp so đấu, hai người bắt đầu có xu thế không địch lại. Làm sao bây giờ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt. Bỗng nhiên, khóe miệng Dạ Hi nhếch lên, nở một nụ cười như có như không, nói: "Các vị, thật sự có thể quên được những tổn thương mà Nam Cung Chấn mang đến cho người thân và bằng hữu của các ngươi sao?" Lời nói của Dạ Hi thành công làm cho những tên ảnh vệ ngừng tấn công, mọi người hết ta nhìn ngươi lại ngươi nhìn ta, dường như đang do dự, cuối cùng có nên giúp Nam Cung Chấn hay không. Thấy vẻ mặt của mọi người có chút dao động, Dạ Hi tiếp tục lên tiếng nói: "Các vị, nếu Nam Cung Chấn có thể tìm ra được nơi ở hiện tại của những người bị mất tích thì hắn đã đi tìm từ lâu rồi, cần gì phải biện lý do này kia cho có lệ với mọi người chứ? Tin tưởng bản cung, bản cung chắc chắn sẽ tìm ra những nam nhân bị mất tích sớm nhất, tìm lại người thân cho các ngươi." Dạ Hi đưa ra hứa hẹn, lúc trước bọn họ cũng biết Quân Mặc Hiên có hứa hẹn sẽ tìm người, vốn chỉ cho là lừa gạt dân chúng, hiện tại thì có vẻ như đó là sự thật. "Quân Mặc Hiên ta cũng đã nói qua, sẽ tìm được người thân giúp các ngươi, còn Nam Cung Chấn, hắn ta vốn chẳng biết những người này đang ở chỗ nào?" Quân Mặc Hiên chắc chắn nói. Giống như Hi Nhi nói, nếu như Nam Cung Chấn biết chính xác nơi ở của những người kia, thì hắn đã sớm phái người đi tìm rồi, làm sao có thể để cho hắn chui chỗ trống lớn như vậy, làm cho Nam Cung Chấn phải ngồi vững trên tội danh buôn bán nam nhân. "Không sai, hoàng đế Nam Cung thực sự không biết, nam nhân của Thiên Linh đều được đưa đến cùng một chỗ, ở đó sẽ có người chuyên môn đến phụ trách việc vận chuyện bọn đến Tỏa Thược quốc, làm sao hắn ta có thể biết được." Cửa cung bị đẩy ra, Mông Ngữ nghênh ngang cưỡi ngựa đi vào. Dáng vẻ này của Mông Ngữ không hề giống với một tiểu hài tử mới có mười mấy tuổi. "Tiểu nha đầu từ đâu tới, đừng có mà nói linh tinh." Nam Cung Chấn bối rối, tiểu cô nương này là ai, vì sao biết những thứ này! Đúng rồi, nàng ta biết vu thuật, nàng ta cũng đến từ nơi đó giống như sáu vị sứ giả. "Nói bậy, ngươi cũng biết ta biết sử dụng vu thuật, mà vu thuật chỉ có ở quê nhà của ta, ngươi cảm thấy ta đang nói dối sao." Mông Ngữ phách lối nói. Tiếng nói vừa dứt,chuông nhỏ trên cổ tay rung lên phát ra tiếng vang trong trẻo. Ngay sau đó, một đám côn trùng màu đen không biết chui từ đâu ra. Đen nghịt, còn nhiều hơn cả đám côn trùng mà sáu vị sứ giả triệu hồi đến. Vẻ mặt Nam Cung Chấn trắng nhợt, trong lòng đã biết chuyện lớn không thể thành, tất cả những người thủ hộ sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói của hắn nữa. Sự lợi hại của Vu thuật, hắn cũng không muốn lĩnh giáo. Vì vậy, thừa dịp đám người Dạ Hi không chú ý, lặng lẽ rời đi. "Muốn chạy." Dạ Hi nói thầm một tiếng, vung băng ti trong tay lên trói chặt Nam Cung Chấn lại. Nháy mắt ra hiệu với đám người Kim Đại. Kim Đại lĩnh mệnh, tiến lên tóm lấy Nam Cung Chấn, bây giờ hắn ta vẫn chưa thể chết được, Thiên Linh vẫn còn rất nhiều bí mật chờ nàng đến tìm hiểu, nếu như Nam Cung Chấn chết rồi, nàng phải đi hỏi ai bây giờ. Sợ bóng sợ gió một hồi, cứ như vậy trôi qua, đoàn người Dạ Hi vào ở trong hoàng cung. Từ đó, Quân Mặc Hiên hoàn toàn chiếm lĩnh được Thiên Linh. Từ nay về sau Thiên Linh quốc hoàn toàn bị xóa tên trong lịch sử, trở thành một quốc gia phụ thuộc của Thiên Thần. Lúc này, Dạ Hi đang ngắm hoa ở trong Ngự Hoa viên, vừa vặn Tiểu Tư Mặc và Mông Ngữ cũng đang chơi đùa ở bên cạnh. Những lời nói lúc nãy của Mông Ngữ làm cho nàng rất nghi ngờ. "Mông Ngữ, muội biết những nam nhân bị mất tích kia đang ở nơi nào sao?" Dạ Hi giả vờ tùy ý hỏi. "Không biết." Mông Ngữ lên tiếng phủ nhận, tiếp tục chơi đùa với rắn cùng Tiểu Tư Mặc. Hai người, một người giữ đầu rắn, một người nắm đuôi rắn, dùng sức lôi kéo về hai phía trái ngược. Chơi đến vui vẻ. Chỉ là thật tội nghiệp cho con rắn nhỏ kia, lúc nào cũng phải chịu đửng cảm giác đau đớn vì bị phân thân. "Vậy vì sao lúc nãy muội lại nói là biết?" Dạ Hi quay sang nhìn Mông Ngữ, nàng có thể trả lời xong vấn đề của nàng rồi hãy chơi đùa tiếp có được không? "Ngốc, tất nhiên là để lừa gạt bọn họ rồi, muội rời quê hương từ khi còn rất nhỏ, làm sao biết được có chuyện gì xảy ra." Vẻ mặt Mông Ngữ nhìn Dạ Hi giống như đang nhìn một tên ngốc. Đần độn, nói nàng sao? Mẹ nó, ngươi mới là đần độn, cả nhà ngươi đều là đần độn. Dạ Hi oán thầm trong lòng, bị một tiểu ngu ngốc măng là đần độn, trong lòng nàng rất khó chịu. Nhìn thấy Dạ Hi khó chịu, Mông Ngữ bật người dậy, ra vẻ nịnh nọt nói: "Ha ha, Dạ Hi tỷ tỷ, chẳng phải muội đang học tập tỷ sao? Xem lời nói dối giống như một lời nói thật, cho dù trong lòng có sợ hãi, cũng phải ra vẻ lời thề son sắt, như vậy mới có thể hù dọa người khác." Có không? Nàng có nói như vậy sao? Dạ Hi nghi ngờ trong lòng, tuy nhiên người nào chẳng muốn nghe những lời nói ca ngợi: "Coi như muội thức thời." Tâm trạng Dạ Hi vui sướng nhìn Mông Ngữ. Nếu nàng không biết, vậy thì phải nghĩ biện pháp khác thôi. Ngày hôm sau, quốc thư của Thiên Thần chính thức được ban bố, chiếu cáo việc này cho thiên hạ. Đồng thời, cùng với sự diệt vong của Thiên Linh, trạng thái cân bằng ngắn ngủi của đại lục Long Đằng cũng bị đánh vỡ. Thế cục của các quốc gia khác bắt đầu thay đổi, chính sách ngoại giao cũng có sự thay đổi lớn. Sau khi Quân Mặc Hiên nhậm chức cũng không có vội vã điều chỉnh mối quan hệ với các quốc gia khác, mà thực hiện hứa hẹn của mình trước tiên, giúp bách tính Thiên Linh tìm kiếm người thân và bằng hữu bị mất tích. Dựa vào tin tức mà Nam Cung Chấn khai ra, sáu vị nữ tử mặc bạch y chính là sứ giả đưa nam nhân vào trong cấm địa, sau năm ngày bọn họ sẽ ra ngoài, đợi khoảng một tháng sau, bọn họ lại trở về bằng đường cũ và đưa những nam nhân đó trở lại. Còn những nam nhân chưa có trở về, sáu vị nữ tử mặc bạch y đó đều trả thêm bằng vàng làm phí đền bù tổn thất. mà Thiên Linh quốc cũng sẽ trợ giúp chiếu cố đến người nhà của bọn họ. Chính vì vậy mà từ trước đến nay quốc chủ Thiên Linh đối xử với bách tính cũng không tệ, thế nên, qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người nào phát hiện ra bí mật này. Bây giờ nghĩ lại, Nam Cung Chấn đối tốt với bọn họ như vậy chẳng qua chỉ là muốn làm giảm bớt tội nghiệt trên người mình mà thôi. Sau khi thương lượng, đám người Quân Mặc Hiên quyết định đích thân đến cấm địa một chuyến, tuy nhiên, mọi chuyện lớn nhỏ ở Thiên Linh cần phải xử lý, ở Thiên Thần có Âu thái phó và Dạ Viễn Thiên rồi nên không đáng lo ngại. Nhưng mà ở Thiên Linh thì lại không được, người có bản lĩnh thì không đáng tin, còn người đáng tin lại không có bản lĩnh áp chế người khác. Không còn cách nào khác, Quân Mặc Hiên không thể làm gì khác hơn ngoài việc gọi Hoa Hồ Điệp và Vân Thanh Phong đến. Mười ngày sau, Vân Thanh Phong và Hoa Hồ Điệp phong trần mệt mỏi đi đến Thiên Linh. Lúc mới gặp lại Vân Thanh Phong, trong mắt hắn lộ ra một chút vẻ ưu thương làm cho Dạ Hi nghi hoặc, nhịn không được lên tiếng trêu ghẹo: "Làm sao vẻ mặt lại giống như ăn mướp đăng thế kia? Bị nữ nhân vứt bỏ à?" Vân Thanh Phong xem nhẹ, không để ý đến Dạ Hi, hiện tại hắn đang rất đau lòng, có thể đừng xát muối lên vết thương của hắn nữa có được không. Nữ nhân là sinh vật khó hiểu nhất trên đời này, lúc thích ngươi thì xem ngươi như là bảo bối, lúc không thích ngươi nữa thì ngay cả cỏ dại ngươi cũng không bằng. Đây chính là hình dung chân thực nhất của Vân Thanh Phong, suốt ba tháng ròng rã, hắn khuyên ca mãi, dùng hết tất cả các loại chiêu số, mà nàng vẫn khăng khăng một mực phải gả cho thái tử của Tuyết Dung quốc. Tên Lý Ngao này tốt đến như vậy sao? Có đẹp trai hơn Vân Thanh Phong hắn sao, hay là võ công của hắn rất cao cường? Ngoài chuyện hắn làm thái tử của một nước ra, hắn ta hơn hắn ở chỗ nào chứ. Thấy Vân Thanh Phong không trả lời, Dạ Hi thức thời im lặng không nói nữa, như vậy có nghĩa là lại gặp phải rắc rồi liên quan đến Lăng Vi Vi nên tâm trạng không được tốt mà thôi. "Thanh Phong, Hoa Hồ Điệp, Quỷ Diện, một trong ba ngươi các ngươi phải ở lại Thiên Linh, còn người nào ở lại thì các ngươi tự quyết định đi." Ba đại cao thủ đánh lộn với nhau, hình như hắn chưa từng được xem qua, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để cho ba người này đánh lộn với nhau rồi. Loại kịch vui này làm sao có thể bỏ qua được. Trên thực tế, ba người cũng không có đánh nhau như Quân Mặc Hiên nghĩ, mà chính là xuất hiện một tình cảnh quái dị như thế này. "Quỷ Diện, ngươi ở lại." Hoa Hồ Điệp cùng Vân Thanh Phong vừa mới đến nói. "Dựa vào cái gì?" Quỷ Diện cãi lại nói, đừng tưởng rằng bình thường hắn không nói lời nào, đồng nghĩa với việc hắn dễ bị bắt nạt nhé, ở lại xử lý chính vụ của Thiên Linh làm sao có thể thoải mái, mạo hiểm như đi với chủ nhân được. Quan trọng nhất là, có thể được đi bên cạnh Dạ Hi, trong lòng hắn rất vui sướng. "Tại sao lại là ngươi à, ngươi cho là một mình ngươi có thể đánh thắng được hai người chúng ta sao?" Vân Thanh Phong khinh bỉ nhìn Quỷ Diện, hừ, ai bảo bình thường hắn ít nói, không biết cách lôi kéo đồng minh cơ. Bị bắt nạt là đáng lắm. "Không có đánh qua làm sao biết được." Quỷ Diện không phục nói, dựa vào cái gì, cứ khi nào phải ở lại để canh giữ đều là hắn ở lại chứ. "Ôi chao, Quỷ đại gia, ngươi định đến thật sao, được thôi." Hoa Hồ Điệp trêu ghẹo nói, xắn tay áo của mình lên ra vẻ chuẩn bị. Vân Thanh Phong cũng như vậy, vẻ mặt không phục nhìn Quỷ Diện, hừ, chỉ bằng sự ăn ý giữa hắn và Hoa Hồ Điệp, làm sao có thể thua dưới tay Quỷ Diện được, đừng đùa. "Bắt đầu đi." Quỷ Diện lạnh lùng nói. "Được." Hai người đồng nói. Nhìn ba người giương cung bạt kiếm, Quân Mặc Hiên cố ý ngồi thẳng người lên để xem kịch vui, ngay cả vẻ mặt của Dạ Hi cùng Mông Ngữ cũng hưng phấn, bọn họ xem không ít người đánh lộn rồi, nhưng ba người môn chủ của Long Môn, lão bản của Yên Vũ các và minh chủ của Huyết Sát Minh đánh lộn với nhau thì bọn họ chưa từng xem qua. Mọi người ở đây đang mong đợi, ba người ra tay. "Oằn - Tù – Tì." ba người đồng thanh kêu lên. Quả nhiên, kết quả vẫn như cũ, Quỷ Diện ra cái kéo, còn những người còn lại đều ra đá. Hai mắt của Quỷ Diện nhìn chăm chằm vào cái tay của mình, sao lại như vậy được, tại sao mỗi lần đều thua như vậy. Nhìn thấy một màn này, mọi người chỉ cảm thấy có đám quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu của mình, ba người này có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không, còn chơi oản tù tì nữa chứ, có nhầm không vậy. Ngay cả Quân Tư Mặc cũng khinh bỉ nhìn bọn họ, không dám đánh lộn sao? Hắn còn chuẩn bị hò hét trợ uy kia mà. Những người đi theo cứ thế được quyết định bằng một trò chơi buồn cười như vậy, sáng sớm hôm sau, một nhà Dạ Hi, ngoài ra còn có Hoa Hồ Điệp, Vân Thanh Phong và Mông Ngữ cùng nhau đi về phía cấm địa. Về phần Quỷ Diện thì đau khổ làm theo lời ở lại Thiên Linh. Việc này làm Quân Mặc Hiên rất hài lòng, đừng tưởng rằng hắn không nhìn ra, mỗi lần nhìn thấy ảnh mắt của Quỷ Diện nhìn Dạ Hi, hắn đều rất khó chịu, ở lại cũng tốt. Người trông coi cấm địa chính là Hộ quốc trưởng lão, vốn có mười người, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm người, còn lại đều chết hết rồi. Mà năm người còn lại này cũng quy thuận Quân Mặc Hiên. Vì vậy, khi đam người Dạ Hi đi đến cấm địa vẫn chưa gặp phải một chút trở ngại nào, hơn nữa hiện tại còn ai dám làm khó Dạ Hi nữa chứ, đây chẳng phải là muốn chết sao? Dưới sự hướng dẫn của Tề trưởng lão, đoán người Dạ Hi thuận lợi đi vào cấm địa. Nói là cấm địa, những thực ra nơi này chỉ là một lối đi thôi, bởi vì thường có người đi lại thường xuyên nên công trình ở bên trong được xây rất đầy đủ, điều kiện để thông gió cũng được tính toán rất chu đáo. Ở trên đỉnh có rất nhiều lỗ lớn nhỏ khác nhau, xuyên qua lỗ nhỏ, ánh sáng vào không khí được truyền vào lỗi đi làm cho người ta không có cảm giác khó chịu đến mức nửa bước cũng không bước nổi. Đám người Dạ Hi cần thận để ý xung quanh, sợ gặp phải cơ quan hay bẫy rập gì gì đó. Bọn họ đi bộ được gần nửa ngày thì gặp phải một căn phòng lớn được làm bằng đá. Bên trong có cất giữ rất nhiều thực vật, Hoa Hồ Điệp dùng ngâm châm để kiểm tra thử, cũng không có độc. Xem ra lối đi này rất dài, chỉ là không biết cuối cùng nó sẽ dẫn đến chỗ nào. Nửa ngày nữa lại trôi qua, đám người Dạ Hi cũng không gặp được một chút nguy hiểm nào, tính cảnh giác dần dần biến mất, tốc độ của mọi người cũng nhanh hơn rất nhiều. Đi được khoảng hai ngày hai đêm, đám người Dạ Hi mới nhìn thấy được một chút ánh sáng. "Ha ha ha... cuối cùng thì cũng được nghỉ ngơi." Vân Thanh Phong vui sướng nói, nhanh chóng bước ra khỏi lối đi. Khi hắn đi đến cửa, vẻ mặt hắn thay đổi, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại. Đám người Dạ Hi đi đến sau nhìn thấy một sa mạc rộng lớn mịt mờ, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng không yên, làm thế nào mới có thể đi qua được con đường dẫn đến Tỏa Thược quốc. Đoàn người lại quay trở lại lối đi, theo đường cũ đi đến căn phòng đá ở gần bọn họ nhất, định ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm. Nhân tiện chuẩn bị thêm chút thức ăn và nước uống. Chập tối ngày hôm sau, đoàn người bắt đầu đi vào sa mạc. Mặc dù trời đã hơi tối, nhiệt độ cũng không cao, y phục của bọn họ đủ dày, cũng không có gì đáng ngại. Để đề phòng tránh xảy ra một số chuyện không may, Dạ Hi vẫn chuẩn bị đầy đủ, nàng xé rách những y phục thừa ra làm thành vài cái mũ đơn giản, thực ra nó chính là khăn trùm đầu, phần sau của khăn đội đầu có thêm một tấm vài rủ xuống lưng để thấm mồ hội và cách nhiệt. Ban ngày, nhiệt độ không khí ở sa mặc rất cao, dựa vào nhiệt độ lúc ban đêm ta có thể suy ra được nhiệt độ vào ban ngày có thể lên đến trên 40°C, loại tình huống như thế này tốt nhất nên mũ trùm đầu, mặc quần áo kín người, không những có thể ngăn chặn được bức xạ nhiệt, ngăn cản không khí nóng. Hơn nữa còn có thể tiết kiệm được nước, phòng trưởng hợp bị mất nước do đổ mồ hôi. "Tiểu Hi nhi, ta có thể không cần đội cái mũ xấu như vậy được không, thật sự rất xấu hổ không dám ra gặp người luôn." Hoa Hồ Điệp nói thẳng không quanh co lòng vòng, hắn chính là thiên hạ đệ nhất hái hoa tặc có được không? Phong lưu phóng khoáng, làm sao có thể bị một tấm vải vóc xấu xí làm mất hình tượng được. "Có thể, nhưng nếu bi phơi nắng thành hói đầu, thì cũng đừng trách ta." Dạ Hi lạnh lùng nói, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa. Môi trường sa mạc ở nơi này còn kinh khủng hơn môi trường sa mạc mà trước đây nàng đã trải qua, nhiệt độ ban ngày tăng càng cao, thì nhiệt độ ban đêm sẽ càng thấp, giống như hai thái cực, nóng lạnh đan xen, nghĩ lại cảm giác kia thật là không dễ chịu. "Phơi nắng đến hói đầu? Không đến mức như vậy chứ, nhiệt độ nơi này thấp như vậy mà, rất lạnh." Hoa Hồ Điệp không tin nói. Hắn cũng không tin sáng sớm ngày mai mặt trời có thể xuất hiện được? Những người như bọn họ, từ nhỏ đã được lớn lên ở trung nguyên, nên vốn chẳng biết hình dạng của sa mạc là như thế nào. Tất nhiên cũng sẽ không thể nào giải thích được môi trường ở sa mạc. "Không muốn, vậy đưa cho ta, đến lúc đó cũng tìm đến ta để xin nhé." Dạ Hi tiến lên cầm lấy khăn đội đầu ở trong tay Hoa Hồ Điệp. Cánh tay của Hoa Hồ Điệp giơ lên thật cao, ngăn lại động tác của Dạ Hi, không nên, không nên, hắn vẫn đội lên thì hơn, nhỡ may thật sự giống như những gì Dạ Hi nói, nếu như phơi nắng thành đầu hói, vậy thì sẽ không còn là vấn đề mất mặt hay không nữa mà là không còn mặt mũi. Hoa Hồ Điệp nhanh chóng cột chắc khăn đội đầu, nói: " Được rồi, nhanh lên đường thôi, đi muộn sẽ không có chỗ để nghỉ ngơi đâu." "Mông Ngữ, dẫn đường đi." Ánh mắt của DạHi nhìn về phía Mông Ngữ, trong mắt có chân thành. Đây là ánh mắt rất ít khi nhìn thấy được ở trên người Dạ Hi, điều này cho thấy, nàng đã đồng ý đón nhận vị tiểu bằng hữu tên Mông Ngữ này. Mặc kệ là nàng làm bạn chơi với Quân Tư Mặc hay là nàng đã từng giúp đỡ bọn hột, tất cả đều đáng giá để Dạ Hi đối xử như thế. Bị Dạ Hi nhìn như vậy, Mông Ngữ có chút ngượng ngùng sờ đầu một cái, khuôn mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: "Dạ Hi tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội không nhớ rõ đường về nhà." "Cái gì, không nhớ rõ đường về nhà, ta nói này Mông Ngữ, ngươi là kẻ khờ hay là đồ ngu ngốc vậy, thậm chí ngay cả đường về quê nhà của mình mà cũng không biết." Hoa Hồ Điệp quay về phía Mông Ngữ lên tiếng quở trách. Thực sự quá ngoài ý muốn, tiểu cô nương Mông Ngữ này thực sự là một đóa hoa kỳ lạ, ngay cả đường về nhà mà cũng không biết. Mông Ngữ uất ức, không biết đường về nhà thực sự rất kỳ quái sao? Có cần phải dùng từ như vậy để mắng nàng không? "Hoa Hồ Điệp, ngươi.. ngươi…, dựa vào đâu mà ta phải biết đường về nhà chứ, đã rất nhiều năm rồi ta vẫn chưa có trở lại nhà." Nói đến chỗ này, Mông Ngữ lộ ra vẻ mặt thương cảm khó gặp, nàng không nhớ rõ đường về nhà là một chuyện rất bình thường, không nhớ ra được là lúc ba tuổi hay là năm tuổi nàng theo cô cô đi ra ngoài, từ đó nàng không có trở về lần nào. Ngây ngốc sống ở trong hang đá ẩm ướt với cô cô, còn cô cô thì lại bận rộn rất ít khi dắt theo nàng đi. Nàng cũng chỉ có thể chơi đùa với rắn rết, côn trùng và kiến, tuổi thơ cô độc, cũng chẳng có ai dạy nàng cách đối nhân xử thế như thế nào, nàng có thể nhớ được quê hương của nàng là Tỏa Thược quốc là giỏi lắm rồi. "Được rồi, không biết thì không biết, chúng ta cứ từ từ tìm kiếm, Tiểu Ngữ cũng muốn về nhà đúng không?" Dạ Hi dịu dàng dỗ dành. Dù sao Mông Ngữ cũng chỉ là một tiểu hài tử, nỗi buồn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Không bao lâu sau, Mông Ngữ đã lấy lại được vẻ ngây thơ, hoạt bát như lúc trước. Chỉ là trong lòng đã sớm ghi hận lên trên người Hoa Hồ Điệp rồi. --- --------Hết chương 79---- -----</tbody>
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]