"Nương tử sẽ không gạt ta..." Quân Mặc Hiên tức giận, trong mắt tràn đầy lửa giận.
"Ai, hài tử đáng thương, bị bán vẫn còn giúp người đếm bạc?" Vân Thanh Phong làm vẻ mặt đồng tình nói.
"Vân Thanh Phong, ngươi đáng ghét, ta... Ta cắn chết ngươi." Quân Mặc Hiên tức giận nói, nói xong, thân hình nhanh chóng di chuyển, nhào về phía Vân Thanh Phong.
"A, tên nhóc ngươi, bỏ miệng ra..." Vân Thanh Phong la lớn, Quân Mặc Hiên chết tiệt, hắn thế nào lại hạ miệng xuống được vậy. Hắn ta là một đại trượng phu đó, lại có thể nắm cánh tay của nam nhân khác mà cắn.
Vân Thanh Phong xem như hiểu rõ, vì sao tranh đấu cùng Quân Mặc Hiên người thua luôn luôn là mình, hôm nay rốt cuộc hắn tìm được nguyên nhân rồi.
Đáp án chính là: Quân Mặc Hiên vô sỉ hơn hắn, quả thực là không có chừng mực giới hạn, hắn thật tâm bội phục rồi.
Mà Quân Mặc Việt ngồi ở một bên nhìn bộ dạng ngu ngốc của Quân Mặc Hiên không khỏi hiện lên chán ghét, ngu ngốc chính là ngu ngốc, bị người sỉ nhục như vậy, cũng chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc để chống lại.
Lúc trước nhị ca còn nói hắn là giả bộ, nhưng dáng vẻ ngu ngốc này, có thể giả bộ không?
Nhận thấy được chán ghét trong mắt Quân Mặc Việt, trong lòng Quân Mặc Hiên vui vẻ, xem ra tứ đệ hẳn đã hoàn toàn tin tưởng mình là tên ngốc rồi. Ai, làm kẻ ngốc không dễ dàng mà, không chỉ có hình tượng bị phá hủy đầy đất không nói, lại còn chỉ có thể trơ mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-phuc-hac-sung-cuong-phi/1635572/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.