Edit: Mavis Clay
Nhưng đến tầng thứ ba đã không có nổi một chút ánh sáng lọt vào, còn có chút tĩnh mịch thâm trầm, khiến cho người ta có cảm giác như có một hơi thở tử vong.
Nàng đã thử nhìn vào từ bên ngoài, Nam tháp có cửa sổ, cho dù có đóng lại, vẫn có chút ánh sáng lọt vào qua khe cánh cửa sổ.
Nhưng từ tầng ba trở nên thì không có chút nào, không có khả năng từ tầng ba trở lên sẽ không có cửa sổ, cũng không thể nói là không có cách nào để ánh sáng lọt qua khe cửa sổ. (Mavis: Đoạn này chữ “không” nhiều thật:3)
Từ bên ngoài trông Nam tháp cũng không lớn lắm, nhưng sau khi vào bên trong mới có thể thấy là vô cùng rộng lớn, bên trong có rất nhiều giá sách, toàn bộ đều chất kín những sách.
Tiến lên nhìn thử, bụi bặm cũng không nhiều lắm, trông có vẻ gọn gàng ngăn nắp, có khả năng là có người khi tiến vào đã dọn dẹp.
Nam tháp như một tòa thư viện, có lẽ nó chính là thư viện lớn nhất ở Bắc Ngung Đế Quốc, ngay cả thư viện của hoàng đế cũng chưa chắc bằng.
Nhưng mà mấy thứ sách này hiện giờ cũng chẳng có tác dụng với nàng, Tuyết Ẩn nhìn thoáng qua lầu ba, sau đó bước chân lên lầu hai.
Vẫn là giá sách với sách, không có đèn, lại nương theo hướng cửa sổ nhìn lên, ánh trời chiều lại hạ xuống thêm một đoạn, ánh một màu hồng đậm rơi nhẹ nhàng xuống sàn tầng hai.
Nhìn sơ qua tầng hai một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-mi-hau-trieu-hoi-su-xinh-dep/2684830/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.