Thời điểm nhìn thấy nàng, tựa như thấy được một trận sương trắng, hơn nữa ở trong sương trắng đó, lại thấy chút hồng.
Thật sự là một nữa tử kỳ lạ, đây có lẽ là nữ tử duy nhất mà hắn không thể nhìn thấu. Thời điểm nàng nhìn thấy hắn, chỉ có hơi chút kinh diễm, không hề có loại ánh mắt làm cho người ta không thoải mái.
"Còn được thông qua đi." Tuyết Ẩn nghênh hướng ánh mắt Âu Nhan Mộ, rất nhỏ nhíu mày, nàng không hề thích ánh mắt hắn một chút nào, cảm giác bị hắn nhìn thật không thoải mái, hơn nữa cảm giác hắn mang lại hết sức rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu.
"Kia vì sao lại ăn chuyên tâm như thế?" Âu Nhan Mộ tiếp tục hỏi.
"Này không phải là ăn cơm hay sao, vì sao lại phải phân tâm?" Tuyết Ẩn hỏi ngược lại Âu Nhan Mộ, được rồi, nàng thừa nhận bản thân không thích yến hội như vậy, chỉ có thể yên tĩnh ăn ăn uống uống, khiến cho người khác bất mãn, đến lúc đó hoàng đế ghét bỏ nàng, sẽ hủy bỏ hôn ước của nàng cũng không chừng.
"Vẫn là lần đầu tiên ta nghe thấy một câu trả lời như vậy, xem ra về sau trẫm ăn cơm cũng phải thật chuyên tâm." Âu Nhan Mộ cười ha ha, cũng không giễu cợt.
Hoàng Đế Bắc Vực thấy thái độ của Tuyết Ẩn như vậy, vốn lúc trước đã bất mãn, giờ phút này càng thêm tức giận, nhưng hiện tại có sứ giả các nước ở đây, hắn buộc phải đem lửa giận đè ép đi xuống.
"Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-mi-hau-trieu-hoi-su-xinh-dep/2684659/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.