Ngôn Thành gật đầu, vỗ về chim xanh, hé miệng muốn nói chuyện, lại không biết nói cái gì.
"Biết."
Vốn tưởng rằng Ngôn Thành là câm điếc, không nghĩ tới chính là biết thú ngữ.
Tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng đại khái là sống cùng thú, cho nên không biết nói, chỉ biết thú ngữ.
"Đông (biết. )" Ngôn Thành cố gắng nói vài lần, cuối cùng nói lên tiếng, cho dù trúc trắc, cho dù âm bất đồng.
Tuyết Ẩn yêu thương vuốt ve đầu Ngôn Thành "Về sau chậm rãi dạy cho ngươi."
"Biết." Ngôn Thành lại thử vài lần không tiếng động phát âm, cuối cùng chính xác nói đúng.
Như vậy nhận thức, làm cho hắn thật vui vẻ. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời hắn vui vẻ như vậy
"Oa oa, chủ nhân chúng ta đang bay nha. Trước kia phụ thân cũng không mang ta bay, nói là sẽ dọa đến ta."
Tiểu Đoàn Tử vui sướng từ trong lòng Tuyết Ẩn đi ra, cái đầu hưng phấn lộnxộn thò ra, hận không thể đi ra ngoài tự mình ngồi ở trên lưng chimxanh.
"Tiểu Đoàn Tử, ngươi không sợ một lát bị gió quất đi xuống, ngươi liền đi ra ngoài." Chim xanh tốc độ rất nhanh, gió sắc bén thổitới trên mặt của nàng, có chút đau.
Cũng may chim xanh tốc độ mặc dù mau, nhưng rất cân bằng, bằng không nàng thật đúng là lo lắng.
Tiểu Đoàn Tử chỉ phải lại lùi nửa cái đầu về, nó không muốn ngã xuống, nó còn muốn ăn thịt thịt.
"Chim xanh, hạ xuống đi, ta muốn làm vài thứ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-mi-hau-trieu-hoi-su-xinh-dep/2684562/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.