Thời không thay đổi.
Bích Lạc đại lục.
Đau quá.
Tô Lạc cảm thấy khắp người đau như kim châm, dường như có vật nặng gì đó đè lên, trái tim đau đớn gần như ngừng đập.
Mơ mơ màng màng, nàng chầm chậm mở mí mắt nặng trĩu ra, nhìn lên chiếc mùng trắng dính bẩn, chiếc mền cũ nát, nhất thời phản ứng không kịp.
“Tô Lạc, tiện nhân này, sao ngươi không chết đi? Ngươi còn tỉnh lại để làm gì! Đi chết đi, đi chết đi!”. Một thanh âm sắc bén vang lên trước giường của Tô Lạc.
Tô Lạc nhận ra cả người không còn sức lực, nàng yếu ớt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đó là một cô nương ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, diện mạo xinh đẹp. Cô mặc một bộ lụa mỏng, đầu cài một chiếc trâm màu xanh ngọc, dung mạo không phải quá đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tròn, đường nét rất thanh tú.
Tiểu cô nương nhìn thì thật xinh đẹp nhưng hành sự thì lại vô cùng hung ác. Lúc này, trên tay nàng đang cầm một cây kim có đế, kim dày đặc tỏa ra lạnh lẽo.
Nàng trợn hai mắt, đâm Tô Lạc không chút lưu tình, chỗ mà nàng ta đâm là da thịt ẩn trong quần áo của Tô Lạc, người ngoài sẽ không thể nhìn thấy trừ khi nàng cởi quần áo ra.
Đau quá! Đây quả thực là tra tấn! Quá vô sỉ! ! ! !
Tô Lạc muốn nói chuyện, nhưng phát hiện miệng bị giẻ rách chặn lại, muốn phản kháng, nhưng lại phát hiện mình còn không có sức nhấc ngón tay lên.
Nha đầu ác độc kia thấy Tô Lạc tỉnh, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-khong-de-vo-chay-thoat/206077/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.