Miệng Tô Lạc quyến rũ lộ ra đường cong châm chọc: "Ngày đó chuyện ở ao hoa sen? Tam tỷ tỷ, nói là ngày ấy bị rơi vào ao hoa sen lại còn đột nhiên gặp đại hỏa, kết quả lại phải nhảy vào lần nữa, cuối cùng lại bị ném lên, trước mặt vô số đệ tử thế gia sao?" 
"Ngươi —— quả nhiên ngươi nhìn thấy!" Tô Vãn tức giận đến thét lên! 
"Đúng vậy, ta còn quang minh chính đại nhìn, thì sao, Tam tỷ tỷ, ngươi làm còn sợ người khác nhìn...?" khóe miệng Tô Lạc quyến rũ cười khinh bỉ, đôi mắt dễ thương bắn ra ra ánh sáng lạnh lẽo. 
Thói hư tật xấu của con người thật đáng sợ, chuyên môn nhặt quả hồng mềm mà bóp. 
Tô Khê khinh thường nàng như vậy, nàng không dám phản kháng, bởi vì trong mắt nàng mình là gỗ mục, cho nên trong lòng ả tức giận tìm nàng xả hận, thực sự khinh người quá đáng! 
Không chỉ là lúc này, chuyện như vậy, quá khứ đã xảy ra rất nhiều lần! 
"Tô Lạc! đáng chết! Ngươi cái đồ phế vật chết tiệt này!" Ngày đó tất cả mọi chuyện, là nhức nhối trong nội tâm cả đời Tô Vãn, ả chỉ cần nghĩ tới chuyện hôm đó,giường hận không thể hung hăng bóp chết Tô Khê. 
Như thế nào Tô Vãn cũng không rút cái roi kia trở lại được. 
Tô Lạc bắt lấy đầu roi, kéo sát vào nàng, dừng lại nói: "Tô Vãn, người chỉ là nhất giai võ giả mà thôi, cũng là con thứ, nhưng ngươi ở trước mặt ta một mực cao cao tại thượng, cảm giác như nhất giai võ giả, người giỏi lắm ư?" 
"Phế vật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-khong-de-vo-chay-thoat/1269444/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.