Thoáng một cái đã qua ba ngày.
Tối nay đã đến thời gian ước định cùng Nam Cung Lưu Vân.
Đêm, tối đen như mực, trên bầu trời đen bạc treo mấy vì sao, lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Bỗng nhiên, trong bầu trời đêm một cái bóng đen đạp lên gió mà đến, áo phất nhẹ nhàng, phảng phất như tiên bay.
Không lâu sau, cái bóng đen này âm thầm lặng lẽ rơi xuống tiểu viện vắng vẻ của Tô phủ.
"Vào đi." Rất nhanh, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong phòng vang lên.
Khi Nam Cung Lưu Vân tiến vào, chứng kiến tay phải Tô Lạc cầm quyển sách, dưới ánh nến nàng nghiêm túc mà đọc.
Hôm nay nàng một bộ đồ trắng quần mỏng, đơn giản mà mộc mạc, thoạt nhìn có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lại linh động hơn người.
Ánh nến mông lung bao trùm trên người nàng, tự hồ một mảng phát sáng, nhìn qua mê ly mà trong trẻo lạnh lùng, cao quý mà mỏng manh.
Xuất phát từ bản năng sát thủ, từ lúc Nam Cung Lưu Vân đẩy cửa, trong nháy mắt, Tô Lạc đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Ngay thời điểm Nam Cung Lưu Vân từng bước một đi đến sau lưng nàng, lưng Tô Lạc như là có con mắt phía sau vậy , nàng đang bận vẫn ung dung để quyển sách trên tay xuống, đổi thế: "Ngồi."
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân tươi cười quyến rũ lộ ra một vòng tà tứ , bảo hắn ngồi hắn liền ngồi, vậy chẳng phải rất thật mất mặt?
Vì vậy, Nam Cung Lưu Vân không ngồi trên ghế, mà ngồi vào bên cạnh Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-khong-de-vo-chay-thoat/1269425/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.