"Có ý gì?" Tô Lạc tỏ vẻ khó hiểu.
Nam Cung Lưu Vân cũng biết chỗ đó có vấn đề gì, hắn búng búng cái trán Tô Lạc , "Yên tâm, ngươi chính là thiên tài trong thiên tài, điểm ấy ai cũng không có phủ nhận, chỉ có điều để mọi người biết sẽ gian nan một chút. dù gì mười năm nay cũng đã chờ đợi rồi, thêm vài ngày cũng không sao?"
"Ừ?" Tô Lạc yên lặng nhìn hắn, "Chẳng lẽ tự dưng ta bị thu lại, là trường hợp đặc biệt sao?"
Nam Cung Lưu Vân vẻ mặt đồng tình nhìn về phía nàng, trịnh trọng gật đầu.
Tô Lạc chán nản mà ngã ngồi dưới đất, ôm cái đầu kêu rên, nàng làm sao lại mệnh khổ như vậy?
"Nói cho ngươi biết một tin tốt." Nam Cung Lưu Vân không đành lòng thấy nàng như thế, để sát mặt nàng mà cười tà mị mà thần bí.
"Nói." Tô Lạc rất dứt khoát nói một câu.
"Thiên phú của ngươi xác thực cường đại. Đã chứng kiến vòng hào quang rồi mà? Còn nhớ rõ là màu gì khômh?"
"Lục sắc cùng với màu cam?" Tô Lạc có chút không rõ.
Nam Cung Lưu Vân như sờ cún con mà xoa xoa đầu Tô Lạc, khóe miệng mang theo một vòng cung, đến hắn còn chưa nhận ra mình có một tia ôn nhu: "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết lục sắc đại diện hệ mộc, mà màu cam thì đại diện hệ hỏa?"
"Ngươi nói sao?"
"Đúng vậy, ngươi có được song hệ nguyên tố, theo thứ tự là Mộc hệ cùng hỏa hệ." Nam Cung Lưu Vân đáy mắt toát ra một tia ao ước, "Thật là khiên người hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-khong-de-vo-chay-thoat/1269416/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.