Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Ngươi tự mình muốn chết, không trách được người khác."
Tử Nghê Thường sinh lòng phẫn nộ, khi nào thì nàng ta bị qua nhục nhã cỡ này? Nếu nữ nhân này đã tự mình muốn chết, nàng ta cần gì phải nhân từ nương tay?
Lòng bàn tay của Tử Nghê Thường xuất hiện một luồng sáng màu xanh biếc, nàng ta tu vi Địa Giai, vũ khí là một thanh kiếm giấu trong tay áo, tinh xảo khéo léo, lực sát thương cực mạnh, đả thương địch thủ ở trong vô hình.
"Keng!"
Tiếng kim loại va chạm phát ra âm thanh thanh thúy, Dạ Thất Thất và Viêm Minh kể cả tất cả mọi người đang ngồi chưa từng di động chút quá lớn nào.
Nếu đã không có người nào di động, vậy mới vừa rồi là ai đỡ một kích kia của nàng ta?
"Là ai? Ai dám giúp ả tổn thương ta, cần gì lén lén lút lút, đứng ra cho bổn tiểu thư!" Sắc mặt Tử Nghê Thường tái nhợt, tay ngọc mềm mại cầm kiếm giấu trong tay áo run lên nhè nhẹ, đôi mắt sắc bén quét qua bốn phía, lạnh giọng quát to.
Tử Nghê Thường cũng không phải là ngốc tử, một kích kia mới vừa rồi dù nàng ta chưa hạ tử thủ, nhưng cũng dùng tám phần lực, nhưng nam nữ đối diện kia lại ngay cả vị trí cũng chưa từng nhúc nhích chút nào, hành vi rõ ràng như thế, nếu nói là không có người nào âm thầm tương trợ, giết nàng ta cũng sẽ không tin.
"Chít chít... Chít chít chít chít..."
Một con chuột bạch lớn bằng bàn tay chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3223067/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.