Editor: ChieuNinh
"Thất Thất, thời cơ chưa tới, nàng không thích hợp biết rõ chuyện này." Vừa mới dứt lời, Viêm Minh đã nhìn thấy sắc mặt Dạ Thất Thất nhanh chóng thay đổi, trong lòng hắn "thình thịch" nhảy một cái, ở trước khi nàng chưa nổi đóa vội vàng bổ sung cứu vãn: "Về chuyện này ta cũng là cơ duyên xảo hợp mới biết một chút, không hiểu nhiều, nếu nàng không tin, ngày khác thuận tiện ta dẫn nàng đi gặp một người. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hết thảy những gì ta biết đều là từ trong miệng hắn mà biết được, nàng thấy hắn rồi thì rõ ràng mọi chuyện, được không?" Hai chữ cuối cùng, Viêm Minh mang theo vài phần ý tứ cầu khẩn.
Dạ Thất Thất hơi hếch mày, đây là hắn đang làm nũng sao?
"Không cho phép làm nũng, bán manh đáng xấu hổ!" Dạ Thất Thất trầm mặc một lát, đột nhiên nghiêm trang nhìn chằm chằm Viêm Minh toát ra một câu nói như vậy.
"Phốc!" Viêm Minh thiếu chút nữa phun ra một búng máu, là bị nàng sét đánh.
Làm nũng... Bán manh... Nàng xác định người nàng nói là mình sao?
Nghĩ tới Viêm Minh hắn đường đường cũng là Đế quân Minh giới, sát thần lục giới nghe tin đã sợ mất mật, hắn biết làm nũng? Sẽ bán manh? Nói đùa gì vậy?
Nếu như người nói lời nói này đổi lại là người ngoài, Viêm Minh tuyệt đối phất tay áo vung lên, đưa hắn đi Minh giới trải qua một trăm lẻ tám con đường cực hình, để cho hắn nếm thử cái gì gọi là họa từ ở miệng mà ra, cái gì gọi là sảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3223050/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.