Chương trước
Chương sau
"Ta, không muốn trở thành chim ưng non vĩnh viễn được người che chở, càng không muốn cô phụ mong đợi của nàng. Tiểu Ái, ngươi hiểu không?"

Nàng trong miệng của hắn, bọn họ đều rất rõ ràng là nói Dạ Thất Thất.

Tiểu Ái trầm mặc, nàng từ trong giọng nói của Lôi Dương nghe ra được sự kiên quyết và lạnh lùng, trong nội tâm ước chừng cũng đoán được kế hoạch tiếp theo của hắn, lại cũng không nhịn được vì sự can đảm của hắn mà hít một hơi khí lạnh!

Kẻ điên, người này tuyệt đối là kẻ điên!

...

"Tiểu Ái, ngươi giúp ta đi mời Đường Nhu và Viên Viên Viên đến đây một chuyến, được không?" Lôi Dương đứng ở trước cửa sổ cất tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, tâm tình không có nửa phần phập phồng.

"Ngươi cái người điên này! Ngươi không sợ chơi đùa chết mình hả? Lão nương thật sự là gặp xui tám đời mới quen biết cùng bọn người điên các ngươi..." Trong miệng Tiểu Ái không ngừng nói mãi, nhưng trong mắt lại lóe lên tia lửa hưng phấn sáng ngời, động tác so với ai khác cũng đều nhanh hơn.

Kẻ điên, a, nàng không phải đúng không?

"Này, ta làm gì? Bọn họ đều có chuyện để làm, vì cái gì mà ta không có? Ngươi xem thường tiểu gia ta đúng không? Ngươi có tin tiểu gia một đao chém chết ngươi hay không..." Tiểu phá hài bắt đầu kêu gào, rất sợ mình bị quên lãng.

"Đừng nóng vội, đối với ngươi, ta có sắp xếp khác!" Lôi Dương đưa tay ý bảo tiểu phá hài đi đến bên cạnh mình, sau đó ngồi xổm người xuống, tiến đến bên lỗ tai của nó nhỏ giọng nói vài câu. Sau khi tiểu phá hài nghe xong lời của hắn nói, vỗ ngực một cái, ngẩng cao đầu nói một câu: "Bao ở trên người tiểu gia." Thân ảnh đã nhanh như tia chớp biến mất trong phòng.

Cảm thụ được từng hơi thở quen thuộc rời đi, trên mặt Lôi Dương âm trầm không lộ chút xúc động nào, giữa hai đầu lông mày tăng thêm vài phần mù mịt.

Thất Thất, nếu như ngươi ở đây, sẽ lựa chọn như thế nào?

Ta không cam lòng với sự bình thường này, không cam lòng bị người chế trụ, nếu để cho ta rụt đầu trốn tránh như con rùa đen, ta tình nguyện liều mạng một lần!

Ta biết rõ, chuyến này ngươi rời đi tuyệt đối không đơn giản, chúng ta muốn trở thành hậu thuẫn kiên cố của ngươi. Nếu tiếp tục như vậy, khẳng định là không được, vì mọi người, ta phải làm ra lựa chọn, nếu như thất bại, ngươi sẽ trách ta không?

Thành công, Dạ Môn một đêm thành danh, nhảy vọt lên tiến vào top mười thế lực dẫn đầu học viện.

Ngược lại nếu thất bại, những cố gắng trước kia cũng hóa thành mây khói, có lẽ còn có thể trả giá đại giới vô cùng nghiêm trọng.

Hắn đã sớm biết sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ tới, ngày này sẽ đến nhanh như vậy mà thôi!

Đại ca bị thương, chỉ là một mồi dẫn lửa, Dạ Môn phát triển quá nhanh, căn cơ không ổn định, đã có không ít người đỏ mắt hơn nữa lại để mắt tới Dạ Môn. Nếu như Dạ Môn tiếp tục bảo trì thái độ như trong dĩ vãng, loại chuyện này chỉ sợ sẽ càng không thể cứu vãn, cuối cùng tình hình sẽ phát triển đến mức không cách nào khống chế.

Lôi Dương quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Lôi Dương thoáng lóe qua vẻ quyết tuyệt, hai đầu lông mày thoáng cái hiện lên sự dứt khoát và lạnh lùng nghiêm nghị.

...

Khu vực ở lại của đạo sư, một lão giả toàn thân lôi thôi, bẩn thỉu đang ngồi ở trước lò luyện đan, không ngừng thực hiện các loại thủ quyết, rót linh lực vào trong lò luyện đan, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đột nhiên, lò luyện đan phát sinh chấn động mãnh liệt, một cỗ linh lực cường đại khó có thể áp chế phát tán ra từ trong lò đan, lực lượng mạnh mẽ, gần như muốn làm nứt vỡ toàn bộ lò luyện đan.

"Oanh!" "Oanh!"

Đột nhiên bầu trời vang lên mấy tiếng sấm, tầng tầng bổ tới trên lò luyện đan, chỉ thấy lò luyện đan vốn vững như bàn thạch đột nhiên bay lên trời xoay quanh không ngừng ở trong không trung nghênh tiếp sấm sét màu tím kia.

"Chính là hiện tại, thu!"

Đan Lão thấy đúng thời cơ, kết một thủ quyết khống chế lò luyện đan khi một đạo sấm sét màu tím cuối cùng nhất nhập vào trong lò đan.

Tiếp theo, đan kiếp tán đi, đan dược thành công!

"Ha ha ha... Lão tử cũng không tin làm không được ngươi, ha ha ha... đồ chết tiệt này, ta xem lần này ngươi làm sao mà thắng ta?" Đan Lão vây quanh đan dược mang màu tím nhàn nhạt hiện ra, Đan Lão cao hứng đến độ nhảy tới nhảy lui, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng.

Biện pháp xử lý của Tiểu nha đầu kia quả thật có tác dụng, hắn cũng không tin lần này cái đồ chết tiệt kia còn không thua chết!

Hai mắt Đan Lão tỏa sáng, trong lòng lại càng thưởng thức thêm vài phần đối với cái tiểu nha đầu kêu là Dạ Thất Thất kia, tuổi còn trẻ lại có thành tựu cao như thế trong chuyện luyện đan, tương lai chắc chắn không tầm thường.

Nhân tài như vậy, hắn há có thể bỏ qua?

Trong lúc trong lòng Đan Lão đang nghĩ xem làm thế nào để đào ra được càng nhiều cách điều chế đan dược từ trên người tiểu nha đầu Dạ Thất Thất giảo hoạt như hồ ly kia, lại nghe được một cái tin tức làm cho hắn tức giận không thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.