Editor: ChieuNinh
"Không có, ta không sao." Ánh mắt Lôi Bằng co rụt trốn tránh, giống như cố ý không muốn đề cập đến chuyện mình bị thương.
Thân là đệ đệ của Lôi Bằng, hiểu biết của Lôi Dương đối với người đại ca Lôi Bằng này tuyệt đối vượt qua cả bản thân Lôi Bằng, cho dù ánh mắt hắn không nhìn thấy, cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Ngược lại, cũng chính bởi vì đôi mắt của hắn không nhìn thấy, mới có thể sau khi Lôi Bằng xuất hiện, là người đầu tiên phát giác được trong không khí có mùi huyết tinh gần như không thể ngửi được.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ bị hắn giấu diếm được đi.
Nhưng mà hắn là Lôi Dương, tâm nhãn lại thấu hiểu hơn ngàn vạn lần so với Lôi Bằng người trần mắt thịt. Cũng chỉ một lát, tâm tư đã thiên hồi bách chuyển, trong lòng cũng đã rõ ràng. (thiên hồi bách chuyển: quay đi quay lại trăm ngàn lần)
"Dựa vào, con bà nó, người cao to ngươi mau nói là ai đả thương ngươi? Tiểu gia ta đi báo thù giúp ngươi, tiểu gia cũng còn chưa thu thập ngươi, ai dám động đến ngươi lão tử chém chết hắn!" Tính tình tiểu phá hài tuyệt đối là thuộc về hỏa pháo, động một chút thì khiêng cây lưỡi liềm lớn xông ra ngoài.
"Không có, ta thật sự không có chuyện, các ngươi đừng..." Lôi Bằng còn muốn cố gắng thuyết phục bọn họ mình không có bị thương. Lời còn chưa nói hết, Tiểu Ái đang lười biếng giống như rắn nằm ườn ở trên giường nệm thì đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3223004/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.