Dạ Thất Thất mở cửa, trông thấy ngoài phòng không có một bóng người, trong nội viện đặt các loại linh hoa linh thảo tràn đầy linh khí, thật là cảnh đẹp ý vui.
Ngoài phòng không xa có hồ nước nở đầy hoa senvào thời khắc cuối thu này, lại có hoa sen nở rộ, nước hồ bốc lên những sương mù trắng, trong giữa trung tâm hồ, một tòa đình sừng sững giữa hồ, tiếng tiêu từ giữa hồ truyền ra.
Sương mù lượn lờ, tiếng tiêu êm tai, vang vọng bên tai, thế nào khi vừa nhìn, giống như tiên cảnh vừa ẩn vừa hiện.
"Là ngươi?"
Bước trên nhũng làn như xương như khói bao phủ cầu gỗ, tiếng nước nước chảy róc rách trên hòn non bộ, Dạ Thất Thất đi vào đình giữa hồ, liền gặp một người mặc bạch y, nam tử bóng lưng anh tuấn phi phàm, thần khúc bắt đầu xuất ra từ miệng hắn.
Đợi khúc nhạc của nam tử kia vừa dứt, liền tiến lại gần, Dạ Thất Thất trong nháy mắt trừng to, đáy mắt lóe qua vẻ kinh ngạc!
"Lâu rồi không gặp, tốt không?" Bạch y nam tử không phải là người ngoài, là bàn tay phía sau màn kéo Dạ Thất Thất vào lốc xoáy Thủy Tộc - - Hàn Thu!
Nhìn Hàn Thu gương mặt tuấn mỹ kia hơi thơ mang theo vài phần yêu tà, đáy mắt Dạ Thất Thất lóe qua vẻ kỳ quái, biểu tình trên mặt khôi phục như thường, thanh âm lạnh nhạt mang theo vài phần xa lạ, "Tại hạ Thủy Đình, công tử dung mạo xuất chúng, khí chất xuất trần, tại hạ kinh ngạc cho rằng nhìn thấy thần tiên, có phần thất lễ, kính xin công tử thứ lỗi!"
Bất quá thoáng sau, Dạ Thất Thất đã điều chỉnh được tâm tình của mình.
Sự kinh ngạc khi mới gặp gỡ Hàn Thu, đã không còn chút gì trên gương mặt Dạ Thất Thất, giờ phút này Dạ Thất Thất, hoàn toàn hòa nhập với thân phận Thủy Đình, với việc mình vừa mới thất lễ, cũng nói ra lời giải thích tốt.
Ừ, ta khen ngươi bộ dạng đẹp mắt, nhất thời xem si mê, đáng ra nên luống cuống đi?
Giả ngu sao?
Đáy mắt Hàn Thu thoáng qua vui vẻ, đối với việc Dạ Thất Thất cố ý tỏ thái độc xa lạ vẫn không lộ ra sắc mặt không vui gì, ngược lại, với việc nàng chấp nhận thân phận này tựa hồ có chút vượt qua tưởng tượng của hắn.
"Nhiều ngày không thấy, ngày xưa bừa bãi tùy ý, tùy hứng làm bậy Dạ gia đại tiểu thư như thế nào lại trở nên nhát gan như thế? Ngay cả can đảm thừa nhận thân phận của mình cũng không có, ngược lại làm cho người ta có vài phần thất vọng a!" Hàn Thu thấp giọng rên rỉ, hai tròng mắt yêu dị chưa từng rời khỏi bóng dáng Dạ Thất Thất.
"Công tử nhận lầm người, Thủy Đình đường đường là thân nam nhi, cái gì Dạ gia tiểu thư, tại hạ chưa từng nghe nói qua, công tử nếu là không tin thân phận tại hạ, cho người thăm dó liền biết." Dạ Thất Thất không hiểu Hàn Thu tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Cũng không vì sao hắn lại không ép nàng thừa nhận thân phận của mình? Thế nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng nhất là mục đích của Hàn Thu, trực giác cho nàng biết, Hàn Thu xuất hiện, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!
Thậm chí, Dạ Thất Thất hoài nghi, chuyện Viêm Hỏa Thành, cha mẹ khó khăn, đều là cùng hắn có quan hệ.
Trong lòng có hoài nghi, với Hàn Thu trước mặt, Dạ Thất Thất càng thêm nâng cao cảnh giác, không buông tha vẻ mặt nào của hắn.
Hàn Thu chắc chắc thân phận của mình như thế, đã đầy đủ giải thích rõ một sự kiện, chính mình không hiểu sao từ Dạ Thất Thất biến thành Thủy Đình, thân nữ nhi biến thành nam nhi, Dạ gia đại tiểu thư biến thành con vợ kế không được sủng ái ở Thủy tộc, còn là tế phẩm nuôi dưỡng nhiều năm, nàng sẽ không đơn thuần cho rằng, hắn như thế tốn công sức làm ra chuyện này, lại vì mục đích không đáng nói.
Vì thế, nàng bất luận như thế nào cũng không thể thừa nhận thân phận mình trước mặt hắn.
"Phải hay không phải, ta và ngươi trong lòng tự hiểu rõ."Thấy Dạ Thất Thất kiên trì, Hàn Thu cũng không cùng nàng cãi cọ, dung nhan tuấn mĩ thoáng hiện lên chút ý cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]