"Chủ nhân, người không vui hả?" Hồng Hồng bị ánh mắt trần trụi kia của Dạ Thất Thất nhìn đến toàn thân tê dại, sợ hãi lui về phía sau hai bước, yếu ớt hỏi.
Nó chỉ là muốn lấy lòng chủ nhân thật tốt, không có nghĩ tới lại chọc chủ nhân tức giận, chủ nhân tức giận có phải không cần nó nữa hay không? Hay là, chủ nhân tức giận sẽ ăn hết nó? Hu hu... Nó thật là một đứa đại ngu ngốc, chủ nhân nào cũng không thích nó, hu hu...
Nghĩ tới mình bị chủ nhân ghét bỏ, Hồng Hồng gào khóc khóc lớn, nước mắt liền giống như bờ sông vỡ đê, muốn ngừng cũng không được.
Làm sao Dạ Thất Thất dự đoán được mình chỉ thất thần có một chút, ra một cái quyết định liền làm cho Hồng Hồng nhát như chuột bị hù dọa phát khóc, lại còn khóc lóc thảm thiết như vậy!
"Hồng Hồng, không phải ta không cần ngươi, ngươi rất ngoan, ta cực kỳ thích ngươi, ta thích nhất chính là Hồng Hồng, ngươi đừng khóc..." Trán Dạ Thất Thất rơi xuống ba vạch đen, kìm nén lại tính khí, hiếm thấy có lúc lại ôn nhu nhỏ giọng an ủi Hồng Hồng gan nhỏ.
"Thật vậy chăng?" Hồng Hồng nín khóc mỉm cười, sau khi trông thấy Dạ Thất Thất gật đầu, nhảy lên cao ba thước. Dạ Thất Thất phản xạ tính đưa tay tiếp nhận nó, ai ngờ sau một khắc, đầu đỉnh Hồng Hồng đột nhiên toát ra một cuống hoa, một đóa hoa lớn màu hồng phấn lấy mắt thường có thể thấy được nương theo khuôn mặt của Dạ Thất Thất mà tách ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222965/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.