Editor: Tương Ly
Dạ Thất Thất chưa bao giờ nghĩ tới, Viêm Hỏa Thành đã từng phồn thịnh như thế hiện tại lại âm trầm biến thành tòa thành chết.
Trong đầu nàng hiện ra tình hình Viêm Hỏa Thành lần đầu tiên tới...
Đường phố náo nhiệt, dọc theo con đường người bán rong rao hàng, hài tử vui cười đùa giỡn... Những cảnh tượng đã từng phồn thịnh náo nhiệt kia tất cả đều không có ở đây, trước mắt lưu lại, chỉ có thi thể khắp nơi, cùng mùi máu tươi gay mũi lưu lại trong không khí.
"Không có... Đều không có..." Trong trí nhớ Viêm Hỏa Thành làm cho nàng ấm áp kia, không có.
Lưu lại, chỉ là một tòa thành chết!
Khuôn mặt Dạ Thất Thất mang theo vài phần đờ đẫn, từng bước từng bước, thân thể không ngừng run rẩy, từng bước một đến gần tòa thành chết khắp nơi là thi thể này.
"Thất Thất..." Viêm Minh nhíu lông mày lại, lo lắng nhìn nàng.
"Ta không sao." Dạ Thất Thất bình tĩnh trả lời, trên mặt nhìn không ra chút bất thường nào.
Đúng vậy, nàng không có việc gì!
Nàng tại sao có thể có chuyện, nên có chuyện phải là người khác.
Dạ Thất Thất híp mắt lại, đáy mắt lóe hồng quang, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.
"Hiện tại, đi đâu?" Viêm Minh không tiếng động đứng ở bên người nàng, yên lặng ủng hộ hết thảy quyết định của nàng.
Đi đâu?
Khóe môi Dạ Thất Thất lãnh ý càng đậm, hiện tại, nàng xác thực muốn đi một chỗ, một nơi có thể cho nàng biết chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222915/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.