Editor: ChieuNinh
Dạ Thất Thất hơi chút lui về phía sau hai bước, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn qua La Bình, yên lặng một lát, khóe môi khẽ giương cao một tia cười lạnh: "Người không đụng ta, ta không phạm người! La Bình, ngươi vô duyên vô cớ khắp nơi nhằm vào ta, lại nhiều lần khổ sở bức bách, mở miệng nhục nhã. Lần này lại càng không tiếc vì bức ta đáp ứng âm mưu của ngươi, thiết kế hãm hại, cũng đánh trọng thương bạn cùng phòng của ta. Ngươi hao tổn tâm cơ như thế bức ta là phế phẩm linh căn mọi người đều biết đánh cuộc với ngươi, thắng ta, ngươi rất có cảm giác thành tựu sao?"
Nói xong, Dạ Thất Thất hơi chút dừng lại, khóe môi mang theo vài phần mỉa mai lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi thua ta, chẳng phải là chứng minh, La Bình ngươi, ngay cả ta cái phế vật này cũng không bằng, vậy ngươi, vậy là cái gì?"
Đúng vậy, mọi người rối rít gật đầu.
Nếu như thua phế vật, chẳng phải chứng minh nàng ngay cả cái phế vật cũng không bằng sao? So với phế vật còn phế vật!
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, La Bình giận quá hóa cười, mắt lạnh quét qua mọi người ở đây: "Các ngươi cho rằng, bổn tiểu thư ta đây, đường đường tu vi cấp thấp Đỉnh phong, trung cấp triệu hoán sư, lại sẽ thua bởi phế vật linh căn chỉ có một phần sao? Ừ..."
Lời La Bình nói làm cho mọi người trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng lắc đầu, các loại lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222881/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.