"Giết ngươi, dễ dàng đúng như ngươi nói như vậy sao?" Thiếu niên mặt em bé hỏi ngược lại.
Dạ Thất Thất cười mà không nói, đáp án thế nào bọn họ cũng đều biết.
Nàng có thể tổn thương hắn, lại lựa chọn không tổn thương.
Hắn có thể giết nàng, lại lựa chọn không giết.
Cũng không phải là không thể, mà là bọn họ đều là người thông minh, biết rõ làm thế nào càng thêm có lợi cho mình.
"Khi nào chúng ta lại đánh một hồi?" Dạ Thất Thất vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi, giờ phút này mặc dù bộ dáng của nàng có vài phần chật vật, phối hợp ánh mắt giảo hoạt kia, cũng có một loại phong tình khác.
"Về sau sẽ có cơ hội." Ánh mắt thiếu niên mặt em bé lóe lên, hỏi: "Ta gọi Bùi Mặc Phi, ngươi tên là gì?"
"Dạ Thất Thất." Dạ Thất Thất ngạo nghễ mà đứng, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích.
"Dạ Thất Thất... Ta liền gọi ngươi là A Thất đi, ngươi gọi ta Mặc Phi là được." Trên gương mặt búp bê của Bùi Mặc Phi lộ ra nét vui vẻ, so sánh với cười lạnh lúc trước, nhiều hơn vài phần nghiêm túc.
Nữ tử này, tiềm lực vô cùng, có tư cách để cho hắn đối đãi bằng ánh mắt khác.
"Như thế, ta liền gọi ngươi là A Mặc." Người khác chìa cành ô-liu ra, Dạ Thất Thất đương nhiên cũng muốn bánh ít đi, bánh quy lại.
Đan lão: "..."
Mới vừa rồi còn nhìn đối phương không vừa mắt, làm sao mới chuyển thân đánh một trận liền hiểu nhau rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222869/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.