Editor: ChieuNinh
"Đáng chết - - ta đi bắt hắn trở lại." Lôi Bằng thấp giọng chửi mắng, muốn tiến lên đi bắt Thủy Thanh Ngạo trở về.
Dạ Thất Thất đưa tay ngăn lại, trên mặt có vài phần lãnh ý, nói: "Không cần đi, ngươi không đuổi kịp hắn. Vừa rồi kia cũng là một đạo tàn ảnh phân thân, chân thân của hắn sớm đã không biết trốn đi đâu, ngươi đi cũng không cách nào tìm được hắn."
"Tức chết người đi được, làm sao hắn lại giảo hoạt như vậy?" Phong Tháp Tháp nhíu lông mày oán hận.
"Chớ nói nhảm, Băng Phách Ngọc Liên lập tức sẽ thành thục, Băng Phách Ngọc Liên là thần dược, sau khi thành thục nhất định sẽ gặp phải Thiên Phạt. Mới vừa rồi Thủy Thanh Ngạo lưu lại tấm linh phù kia sẽ làm cho uy lực Thiên Phạt biến lớn gấp trăm lần. Lôi Bằng, Tiểu Ái các ngươi đợi lát nữa nhất thiết phải ngăn chặn Thanh Lân Giao, cho ta tranh thủ đầy đủ thời gian thu Băng Phách Ngọc Liên. Băng Phách Ngọc Liên đối với ta mà nói rất là quan trọng, tuyệt đối không thể để cho Băng Phách Ngọc Liên bị Thiên Phạt phá hủy." Sắc mặt Dạ Thất Thất ngưng trọng nói.
"Được." Lôi Bằng và Tiểu Ái biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, lúc này gật đầu đáp ứng.
"Vậy chúng ta thì sao?" Phong Tháp Tháp vội vàng truy vấn, rất sợ mình bị bỏ quên.
"Còn có tiểu gia ta." Tiểu phá hài tránh ra từ trong tay Kim tử, nhảy lên lớn tiếng ồn ào.
"Ánh mắt ta không nhìn thấy, không có nghĩa ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-de-phi-nghich-thien-thuan-thu-su/3222838/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.