Chương trước
Chương sau
“Toàn bộ yên tĩnh, hiện tại ta nói mỗi một câu nói các ngươi đều phải chặt chẽ nhớ kỹ, nếu không nếu như các ngươi ở trong bí cảnh mất đi tính mạng cũng không nên oán bất luận kẻ nào!”

Mấy ngàn người tụ tập ở quảng trường trong nháy mắt yên tĩnh, không có người nào dám phát ra bất kỳ âm thanh gì. Tất cả ánh mắt đều tập trung tại trên người đạo sư phía trước trên đài cao, trong đầu chỉ có câu nói hắn vừa mới nói kia.

Bí cảnh khảo hạch lại có nguy hiểm tính mạng!

“Hiện tại các ngươi còn có ba ngàn hai trăm năm mươi bảy người, mà Xích Hỏa học viện chỉ tuyển nhận ba trăm học viên mới. Khôn sống mống chết, cường giả sinh tồn, muốn trở thành học viên Xích Hỏa học viện, liền lấy ra thực lực của các ngươi, Xích Hỏa học viện không thu phế vật!” Câu cuối cùng kia của đạo sư "Xích Hỏa học viện không thu phế vật!" đều kích thích ý chí chiến đấu của tất cả mọi người ở đây. Nhìn từng đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, đáy mắt mấy vị lão giả còn lại lóe qua tia tán thưởng.

Học viên Xích Hỏa học viện, nên là như thế này! Trẻ tuổi, nhiệt huyết, có ý chí chiến đấu!

“Chúng ta không phải là phế vật, chúng ta nhất định sẽ thông qua khảo hạch!”

“Chúng ta cũng vậy, chúng ta nhất định sẽ thành công!”

“Không phải là phế vật... Chúng ta không phải là phế vật...”

...

Từng giọng hô to lớn tiếng nói ý chí chiến đấu vang dội, ý chí chiến đấu sục sôi phảng phất giống như lây bệnh vậy, qua một thoáng công phu, mấy ngàn người đồng thanh la lớn.

Hai tròng mắt Dạ Thất Thất híp lại, đáy mắt thoáng hiện vẻ thưởng thức. Đạo sư Xích Hỏa học viện thật là có vài phân thủ đoạn, hai ba câu trong lời nói liền nâng ý chí chiến đấu của đám mao đầu tiểu tử tăng lên tới đỉnh điểm. Nếu như giờ phút này lập tức tiến vào bí cảnh khảo hạch, tỷ lệ thành công tối thiểu tăng lên hai thành. (mao đầu tiểu tử: cậu bé)

Hiểu ra, nhưng phàm là người đối với sự tình không biết đều có một loại sợ hãi âm thầm. Nếu những người này bị sợ hãi ban đầu giữ vai trò chủ đạo chiếm cứ chủ ý, vậy kế tiếp bí cảnh khảo hạch đối với những người này mà nói chính là một cơn ác mộng. Cơn ác mộng bắt nguồn chính từ tâm của mình, ngay cả tâm của mình cũng không được chính mình khống chế, còn thắng thế nào?

Mà bây giờ ý chí chiến đấu của những người này rất cao, trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, đã làm xong chuẩn bị tâm lý đối mặt khảo hạch bất cứ lúc nào!

Dạ Thất Thất yên lặng nhớ kỹ tên người đạo sư này, Tống Dương!

“Tốt, hiện tại các ngươi tự động phân tổ, năm người một tổ, sau khi phân tổ xong qua bên kia lĩnh ngọc giản. Nhớ kỹ, các ngươi sẽ ở trong bí cảnh tối đa ba ngày. Nếu như trên đường có người muốn rời đi thì bóp nát ngọc giản, sẽ có người đến mang bọn ngươi đi. Kể từ đó, coi như là tự động buông tha cho khảo hạch, tính là đào thải.”

Tống Dương đạo sư vừa mới dứt lời, hơn ba ngàn người lập tức loạn thành nồi cháo, hơn ba ngàn người chia làm một đội nhóm nhỏ năm người, vậy tính ra có bao nhiêu tiểu tổ chứ?

Tất cả mọi người lấy tốc độ nhanh nhất ở trong đám người tìm kiếm người mình biết có tu vi cường đại, muốn cùng kết đồng minh, cùng nhau qua khảo hạch.

Dạ Thất Thất tự động bị xem nhẹ, trải qua một hồi nháo loạn vừa rồi, hiện tại hơn phân nửa người đã biết nàng là cái phế vật linh căn chỉ có một phần, không có người sẽ tự tìm đường chết cùng nàng một tổ. Giống với Dạ Thất Thất bị mọi người bài xích còn có dung mạo không sâu sắc, nhìn như tiểu khất cái, khô gầy như que củi - Phong Tháp Tháp.

“Xin hỏi, ta có thể mời ngươi theo chúng ta cùng chung một tổ không?” Thời điểm Dạ Thất Thất nhắm mắt chợp mắt, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn nhuận trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mở ra hai mắt vừa nhìn, đúng là người cùng khảo nghiệm chung với nàng, hình như gọi là Nam Đình đi?

Dạ Thất Thất chú ý tới sau lưng Nam Đình còn có một thiếu nữ tâm bất cam tình bất nguyện. Nàng ta trợn mắt nhìn nàng lom lom, tất cả trong ánh mắt đều là không hoan nghênh. Ánh mắt của Dạ Thất Thất không có dừng lại lâu ở trên thân thiếu nữ, mà là nhìn qua Nam Đình chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta là phế vật linh căn chỉ có một phần? Ngươi không sợ cùng một tổ với ta sẽ bị ta liên lụy sao?”

“Trước nay chưa có thân thể thuộc tính ngũ hành, nếu như là phế vật, vậy ai lại dám xưng mình là thiên tài? Ta tin tưởng minh châu phủ bụi sớm muộn cũng sẽ nở rộ hào quang, là hùng ưng nhất định bay lượn cửu thiên, là phượng hoàng sớm muộn vũ động trời cao.” Ánh mắt Nam Đình nhìn Dạ Thất Thất chân thành tha thiết, khóe môi cười ấm áp, làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, chỉ là bị hắn nhìn như vậy sẽ có loại cảm giác rất thoải mái.

Người chung quanh đều có ánh mắt vẻ mặt tràn đầy hâm mộ ghen ghét nhìn xem Dạ Thất Thất. Nam Đình là thiên tài khó được trong lần khảo hạch linh căn này, rất nhiều người bọn họ mời mọc hắn đều bị cự tuyệt, không nghĩ tới hắn lại chủ động mở miệng mời một phế vật gia nhập đội ngũ của hắn.

Càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, đồ bỏ kia thế nhưng còn cự tuyệt Nam Đình mời mọc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.