Chương trước
Chương sau
Một phần linh căn?

Chính Dạ Thất Thất cũng ngây ngẩn cả người, trừng mắt líu lưỡi nhìn chằm chằm hàng chữ lớn nhất trên cột kia, nửa ngày không ngậm miệng được.

Trước đây nàng chỉ muốn làm sao che dấu dị thường trong cơ thể mình không bị người phát hiện, nhưng lại không nghĩ tới cũng tìm được đáp án như vậy. Kết quả khảo nghiệm thực ra linh căn của mình chỉ có một phần bỏ đi!

Phốc! Nhìn thấy vài ánh mắt quái dị, nàng thiếu chút nữa hộc máu!

Củi mục a củi mục, nàng lại bị khảo nghiệm ra là cái siêu cấp lớn củi mục... Còn có thể lừa gạt điểm sao?

“Ách... Cái gì kia, đến cùng là ta qua hay là không có qua?” Bị vài ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất cảm thấy toàn thân sợ hãi, vụng trộm liếc bọn họ một cái, nghĩ thầm duỗi đầu co đầu lại đều là một đao, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ là hô hấp có chút không đủ, nên lời nói tỏ ra rất yếu.

Những lời này của Dạ Thất Thất cũng là hỏi khó mấy lão giả chịu trách nhiệm khảo nghiệm, bọn họ nhìn đối phương, trong mắt đều có được nghi vấn giống nhau, đúng vậy, đến cùng là vượt qua kiểm tra hay là không qua cửa?

Một phần linh căn đồng đẳng với phế vật linh căn nhất định là không có tư cách tiến vào Xích Hỏa học viện. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại là loại thuộc tính ngũ linh căn trước nay chưa có, điều này thực sự làm cho bọn họ khó xử không biết có kết luận như thế nào.

Qua, nhưng mà đều làm cho bọn họ thật khó khăn.

“Khụ khụ... Ngươi trước đi bên ngoài chờ, chuyện này chúng ta cần sau khi thương nghị mới có thể đưa ra quyết định!” Vài lão giả cảm thấy chuyện này đã vượt qua năng lực phạm vi của bọn họ, trước nay chưa có thân thể thuộc tính ngũ hành mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua, không thể liều kết luận.

Cuối cùng Dạ Thất Thất bị một câu nói xua đuổi ra gian phòng khảo nghiệm, dường như mình bị ghét bỏ, nàng sờ sờ mũi nghĩ thầm.

“Dĩ nhiên là trước nay chưa có thân thể thuộc tính ngũ hành, còn là một phần phế vật linh căn...”

“Người này ai vậy? Trâu như vậy? Thế nhưng một phần linh căn cũng dám đến Xích Hỏa học viện, lá gan quá lớn!”

“Ta còn tưởng là nhân vật thiên tài gì đâu, thì ra chính là phế vật.”

...

Dạ Thất Thất vừa đi ra khỏi phòng khảo nghiệm, nghênh đón nàng đúng là ánh mắt khinh bỉ khinh thường của những người cùng nàng đi vào khảo nghiệm. Nhìn những ánh mắt tràn trề địch ý kia, Dạ Thất Thất nhíu mày, mình và bọn họ có cừu oán gì sao?

“Này, chúng ta nói với ngươi ngươi có nghe hay không?” Một thiếu nữ dáng dấp xinh đẹp đi đến trước mặt Dạ Thất Thất, mặt mũi tràn đầy kiêu căng.

Đáy mắt Dạ Thất Thất thoáng lóe qua không kiên nhẫn, nhưng mà nghĩ đến tình huống đặc thù của mình bây giờ, có lẽ là nên an phận chút, liền nhẫn nại tính tình trả về nàng ta một câu: “Vừa rồi ta đang suy nghĩ không nghe thấy, các ngươi nói với ta cái gì có thể lập lại lần nữa không?”

Dạ Thất Thất cảm giác giờ phút này biểu hiện của mình đã là phi thường khách khí, nhưng mà đối với người muốn tìm lỗi mà nói, ngươi chính là quỳ trên mặt đất liếm ngón chân của nàng, người ta cũng có thể lấy đầu lưỡi ngươi chọn bừa lí do gây rối. Huống chi giờ phút này lúc Dạ Thất Thất nói chuyện không kiêu căng không xiểm nịnh, giọng nói lạnh nhạt.

“Ngươi lại dám ra lệnh cho chúng ta!” Thiếu nữ xinh đẹp trừng đôi mắt đẹp, chỉ vào Dạ Thất Thất lớn tiếng quát: “Hừ! Ngươi là phế vật linh căn chỉ có một phần có tư cách gì ra lệnh cho chúng ta? Bổn tiểu thư nói với ngươi là để mắt tới ngươi, là vinh hạnh của ngươi, ngươi không biết tốt xấu không hiểu cảm ơn thì thôi, còn dám quá đáng với bổn tiểu thư! Hôm nay nếu bổn tiểu thư không giáo huấn ngươi, ngươi cũng không biết bổn tiểu thư lợi hại.”

Thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân trang phục màu xanh cỏ võ sĩ, tư thế oai hùng hiên ngang, kiều mỵ động lòng người, một khi nàng đứng ra lập tức liền có một đám thiếu niên xum xoe đứng ở sau lưng nàng, đội hình trong nháy mắt khổng lồ lên.

“Vậy xin hỏi vị tiểu thư này, ngươi nghĩ làm sao dạy dỗ ta đây? Là lột da, quất bằng roi, hay là chặt đứt mười đầu ngón tay rồi giội nước hạt tiêu lên năm ngón, năm đầu ngón tay kia xối mật ong lên... Ta nghe nói lỗ tai người nhai rất giòn, vị tươi mới, trơn mềm nhiều chất lỏng, dư vị vô cùng, vị tiểu thư này ngươi có muốn thử xem hay không?” Nếu là lai giả bất thiện (người tới không tốt),thì Dạ Thất Thất cũng không cần lưu mặt mũi cho đối phương!

Nàng dứt khoát khẽ dựa lên trên cây cột, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn trề hưng phấn chậm rãi mà nói, giống như nàng thật sự nếm qua những thứ đó, vẻ mặt hưng phấn vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.