Chương trước
Chương sau
Sau giờ ngọ buổi trưa, một vài đám mây trắng trôi lững lờ, phơi nắng dưới ánh mắt trời, theo gió chậm rãi phù du. Thái dương dần dần ngã về phía tây, chậm rãi tiếp cận đường chân trời, bầu trời đỏ hồng giống như ánh lửa, ánh lên đám mây đỏ rực cả một vùng trời, tất cả cùng nhau hình thành nên một khung cảnh diễm lệ.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa cực kì xa hoa hướng phủ Thừa Tướng đi tới, người đánh xe dừng lại trước cửa lớn, liền nói ︰
“Điện hạ, đã đến phủ Thừa Tướng.”
Trên xe ngựa, rèm được vén lên, từ trong xe bước xuống một vị nam tử tầm hai mươi tuổi, nam tử này mặc cẩm bào màu trắng có thêu ngũ trảo, cẩm bào trên người y được thêu từ sợi chỉ bạc, lúc ánh nắng chiếu vào, ngũ trảo trên cẩm bào như ẩn như hiện, tựa như đang bay lượn trên bầu trời, trên đầu cài một cây trâm tử vân, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, mặt mày sáng lạn, nhưng lại thiếu đi một phần khí khách, nhiều hơn là bộ dạng quân tử khiêm nhường, người này chính là đương kim thái tử long thiên tuyệt. Hai người này đúng là long thiên tuyệt cùng phượng thường vũ đã du hồ xong rồi quay về phủ Thừa Tướng.
Long thiên tuyệt cực kì ôn nhu, trong mắt mang theo ý cười nói với người trong xe ngựa ︰”Vũ nhi, tới rồi, ta đỡ nàng xuống dưới.”
Vừa nói vừa duỗi tay ra, chỉ nhìn thấy một ống tay áo màu hồng nhạt đưa tới, tay ngọc nhỏ dài đặt trong lòng bàn tay của long thiên tuyệt, thật cẩn thận từ trên xe ngựa bước xuống, nữ tử gọi vũ nhi này chính là phượng thường vũ.
Bởi vì dung mạo của phượng Thừa tướng cực tốt cho nên nữ nhi của phượng gia cũng cực kì xinh đẹp, năm nay nàng ta vừa vặn mười lăm tuổi, mặc một thân lụa mỏng màu hồng nhạt, đáng yêu vô cùng, đương nhiên cũng thuộc dạng duyên dáng yêu kiều, mặc dù không thể so sánh cùng phượng ngâm cửu, nhưng cũng là mỹ nhân số một số hai trong kinh thành, khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, mắt hạnh mày lá liễu, môi đỏ như trái đào, dáng vẻ nhu thuận động lòng, tán ra ánh sáng mê người. Người ở bên ngoài thấy phượng thường vũ không chỉ có nhan sắc mỹ miều còn có tài mạo song toàn, tâm địa cũng cực kỳ lương thiện, nhưng lại không thấu con người nàng ta mang tâm tư rắn độc, trong mắt không chấp nhận được một hạt bụi. điểm này cũng chỉ có người trong phủ cùng nha hoàn thân cận nàng ta mới biết được.
Chỉ thấy phượng thường vũ từ trên ghế bước xuống xe ngựa, sắc mặt đỏ bừng, hơi hơi cúi đầu nói với long thiên tuyệt︰”Thái tử ca ca, chúng ta cũng mệt mỏi, không bằng cùng vũ nhi tiến vào phủ nghỉ ngơi một chút, được không?” Phượng thường vũ thanh âm mềm mại, khiến cho người khác không đành lòng cự tuyệt.
Thái tử sủng nịch nhìn phượng thường vũ nói ︰”Ngươi nói vậy liền cứ vậy đi, bản thái tử nghe ngươi.”
Hai người liền hướng phủ Thừa Tướng đi đến, tiến vào cửa sau, phùng quản gia vừa thấy nhị tiểu thư cùng thái tử điện hạ du hồ trở về, vội vã tiến lên hành lễ ︰”Thái tử điện hạ, nhị tiểu thư.”
Phượng thường vũ nói ︰”Phùng quản gia, phụ thân đâu, nhanh đi thông báo một tiếng, nói thái tử ca ca tới.” Nói xong phượng thường vũ liền dẫn long thiên truyện đi dạo ở hoa viên rồi mới đi vào sảnh chính.
Vương thị vừa đưa phượng ngâm cửu đến thanh hà viên xong liền quay về sảnh chính, lúc này phượng Thừa tướng đang bàn bạc cùng Vương thị nên giải quyết chuyện phượng ngâm cửu như thế nào, hạ nhân liền thông báo thái tử điện hạ tới, Vương thị nói phượng Thừa tướng tối nay sẽ thương lượng tiếp, lát sau thì trở về lan uyển, mà phượng Thừa tướng thì ở lại sảnh chính tiếp đón thái tử, vừa gặp long thiên tuyệt chuẩn bị quỳ xuống, liền bị long thiên tuyệt ngăn lại, rồi nói ︰
“Thừa tướng đại nhân, ta và ngươi đều sắp trở thành người một nhà, hà tất còn giữ lễ tiết?”
Phượng Thừa tướng không dám chậm trễ vội vàng đáp lời ︰”Thái tử điện hạ, vi thần sợ hãi, lễ không thể bỏ.”
Rồi mới tiếp tục thử thăm dò nói ︰”Thái tử, mời ngồi, vừa lúc hạ quan có chuyện muốn cùng người thương lượng một chút.”
Đối hạ nhân nói ︰”Dâng trà.”
“Dạ”
Long thiên tuyệt cho rằng phượng Thừa tướng muốn nói chuyện thành thân, liền gật gật đầu ngồi xuống, ý bảo phượng Thừa tướng tiếp tục nói.
Phượng Thừa tướng nhìn nhìn long thiên tuyệt, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn liền nói ︰
“Thái tử, chuyện là như vầy, đại nữ nhi phượng ngâm cửu mất tích chín năm về trước của ta đã trở về, ta cũng xác định không phải là giả mạo, hiện nàng đang ở thanh hà viên nghĩ ngơi, ngài xem việc này?”
Vì thế phượng Thừa tướng liền đem chuyện phát sinh sau giờ ngọ nói đơn giản cho thái tử cùng phượng thường vũ nghe một lần, đương nhiên không nói đến chuyện phượng ngâm cửu ở trong miếu trúng độc, chỉ nói nàng bị ngã hỏng đầu mất trí nhớ nên không thể trở về, thái tử sau khi nghe xong thì nhíu mày trầm mặc không nói, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Phượng thường vũ thì lại choáng váng, nàng cũng hiểu được rằng, nếu phượng ngâm cửu trở về, sẽ đánh tan giấc mộng làm Thái Tử Phi của mình, tương lai nàng nhất định phải làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Bằng cái gì nàng ta trở về liền cùng mình tranh đoạt, mất tích còn quay về làm gì, trúng độc thì chết đi cho rồi, lễ thành hôn của nàng sẽ tốt, thế nào trở về vào lúc này, tức chết nàng, càng nghĩ càng tức, vì thế hai bàn tay vò nát khăn, buộc miệng thốt ra ︰”Phụ thân, ngươi nói cái gì, ý của ngươi là phượng, Đại tỷ tỷ đã trở về? Người nói chính là sự thật?”
Phượng Thừa tướng nhìn nhìn nàng, làm bộ bất đắc dĩ cũng gật gật đầu. Tiếp tục nói ︰”Vũ nhi, ngươi xem, tỷ tỷ của ngươi, nàng đã trở lại?” thật ra phượng Thừa tướng chỉ muốn thử thái độ của thái tử đối với phượng thường vũ mà thôi.
Phượng thường vũ nghe xong lời nói của phụ thân thì triệt để hiểu được, lại thấy thái tử cau mày, trầm mặc không nói, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ thái tử điện hạ sẽ không cưới nàng, mà lúc này phượng thường vũ cúi đầu, vành mắt hồng hồng, trong mắt hiện lên tia ác độc, ngũ quan dữ tợn, sao còn giống bộ dạng ôn nhu hiền thục như vừa rồi, mà móng tay nàng giấu trong áo đã sớm cấu vào lòng bàn tay đến đỏ rồi, lúc ngẩng đầu lên thì ngũ quan đã bình thường như cũ, ủy khuất nhìn thái tử điện hạ liếc mắt một cái liền nói ︰
“Thái tử ca ca, nếu, nếu tỷ tỷ của ta trở về, hôn ước của chúng ta liền bỏ đi, ý tứ của phụ thân ta hiểu được, dù sao ta cũng chỉ thay thế tỷ tỷ mới gả cho ngài, xem như ta và ngài hữu duyên vô phận.” Nàng ủy khuất nhìn long thiên tuyệt, thấy long thiên tuyệt vẫn trầm mặc vì thế không kìm được liền nói:“Thái tử ca ca, hôm nay xem như lần cuối chúng ta gặp mặt, sau này, chúng ta không cần thiết phải gặp nhau nữa, Ô ô Ô ô Ô ô......” Nói xong liền khóc lóc chạy ra ngoài.
Long ngàn tuyệt mặc dù trầm mặc, nhưng trong lòng suy nghĩ chuyện phượng ngâm cửu rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt, hắn cùng vũ nhi vừa mới định ngày thành thân, phượng ngâm cửu liền trở về, không khỏi có điểm trùng hợp. Nhưng thấy phượng thường vũ ủy khuất chạy ra ngoài, mắt nhìn phượng Thừa tướng liền đuổi theo, đuổi tới hoa viên thì thấy phượng thường vũ ở sau núi giả khóc, liền một tay đem nàng ôm vào lòng, an ủi nói ︰”Vũ nhi, bản thái tử có nói không cùng nàng thành thân sao, vốn dĩ ngay từ đầu để nàng thay thế gả là đã ủy khuất nàng, nhưng khi ta nhìn thấy nàng liền thích nàng, nàng thiện lương như thế ta làm sao để nàng chịu ủy khuất, huống chi ta và nàng tâm đầu ý hợp.” thấy phượng thường vũ ủy khuất ngẩng đầu nhìn, hắn tiếp tục nói ︰”Mặc dù ta cùng nàng ta có hôn ước, nhưng gặp cũng chưa từng gặp qua, ta cũng không có tình cảm với nàng ấy, ta muốn trước cùng nàng ta nói rõ ràng, nếu nàng ta nhất định phải gả cho ta, thì vị trí Thái Tử Phi phi chỉ thuộc về nàng, vũ nhi nàng yên tâm đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.