Cảnh Vương Phủ mặc lan hiên Bên trong viện, cho dù ngọn đèn dầu có sáng như ban ngày thì cảnh vật xung quanh vẫn như cũ lộ ra sự lạnh lẽo, có lẽ do có người thường xuyên dùng dược nên mùi thảo dược nhàn nhạt tỏa ra khắp mọi nơi, hòa thêm mùi hoa lan hỗn loạn, không những không gây ra sự khó chịu, ngược lại còn vô cùng dễ ngửi. Trên giường, một nam tử sắc mặt tái nhợt đang nằm, trên người hắn đắp một tấm chăn mỏng, dựa đầu trên gối, đôi mắt khép hờ, tựa hồ như đã ngủ rồi. dung nhan hắn tuấn mỹ vô thường, tóc đen như thác nước trải dài trên gối. Nam nhân này không phải là cảnh vương điện hạ long dận, ngày đó ở trong cung nói giúp phượng ngâm cửu thì là ai. Tô ngọc triệt lười nhác ngồi trên ghế uống trà, môi mỏng cười như không cười nhìn đến khuôn mặt của long dận, hiển nhiên là bộ dạng vui sướng khi thấy người khác gặp họa, mở miệng nói ︰”Ta nói này, a dận, ngươi thế nào tiến cung liền biến mình thành như thế này, nhìn như thư sinh ốm yếu, dược còn quên cầm?” lại Thở dài tiếp tục nói ︰”mà băng tằm cổ độc này xác thật quá mức âm độc, mắt thấy ta cũng sắp không khống chế được, ngươi nhanh sắp xếp thời gian đi tìm mặc Cửu công tử đi, để hắn cùng ta luận bàn một chút. Đúng rồi, còn phượng tiểu hồ ly kia, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà nàng biến thành như vậy, còn muốn từ hôn? Thái tử phi cũng không muốn làm.” Long dận chậm rãi mở mắt, không ngó ngàng tới tô ngọc triệt, liền nói ︰”Nàng kêu phượng ngâm cửu, ngươi không thể yên tĩnh trong một lúc sao, hiện giờ ta cần dược tăng nội lực.” Tô ngọc triệt trừng lớn hai mắt, căm tức nhìn long dận ︰”lời ta nói ngươi không nghe phải không, coi như gió thoảng bên tai? cổ độc của ngươi ta đã không khống chế được, ngươi còn có tâm tư tăng lên cái gì nội lực, đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi có biết hậu quả sau khi dùng dược tăng nội lực không, vạn nhất có người muốn hại ngươi, chỉ trông vào tử nặc thì có thể cứu được ngươi sao, ta cũng không muốn để ngươi chết trong tay ta.” “Ngày mai, phượng ngâm cửu sẽ bái tế mẫu thân nàng.” Long dận đang nói cư nhiên trong mắt còn mang theo ý cười, nhưng còn có một tia lo lắng. Chỉ sợ ý cười này chính hắn cũng không biết, nhưng làm sao trốn được đôi mắt đào hoa của tô ngọc triệt. Tô ngọc triệt trong mắt chứa một tia kinh ngạc, hắn nheo đôi mắt đào hoa liền nói ︰”Vì một người quái dị? Ta nói ngươi thật sự là kỳ quái, chỉ bằng tên ngươi là cảnh Vương điện hạ, cho dù sống không được bao lâu nhưng thân phận vẫn có, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngoắc ngoắc đầu ngón tay thì trong kinh thành không thiếu nữ nhân xếp hàng gả cho ngươi, chỉ là mấy năm qua ngươi dọa cho nhiều người chạy mất; khẩu vị của ngươi cũng thật sự là quá nặng rồi” Tiểu tử này chẳng lẽ thông suốt? Đối với một nữ nhân mang bớt trên mặt nảy sinh ý tình? Tô ngọc triệt không thể tin được lắc đầu. Long dận cũng không biết chính mình vì sao lại để tâm như vậy, là do hắn cảm thấy hứng thú? Hay bởi vì nàng giảo hoạt giống tiểu hồ ly, trong kinh thành không phải không có nữ nhân giỏi tâm kế, chẳng qua hắn chưa thấy nữ nhân nào giống như nàng, thái tử cũng không gả, đối với vị trí Thái Tử Phi thì khinh thường, một hai phải giải trừ hôn ước, trong kinh thành có biết bao nữ nhân vì leo lên hoàng quyền, gia nhập hoàng cung rồi đấu đá cùng nhau, chẳng lẽ do đôi mắt của nàng quá giống người năm xưa từng cứu hắn, trong lòng hắn thật sự chứa đầy nghi vấn.”A triệt, ngươi nói thật nhiều, cho hay không tùy ngươi, ngày mai ta nhất định phải đi.” Tô ngọc triệt ︰“....” “Cho cho cho, ăn chết ngươi cũng được, ngươi không phải khi dễ, ta đánh không lại ngươi.” Long dận mặc dù trúng cổ độc, nhưng tô ngọc triệt vẫn như cũ không đánh lại hắn. Nói xong từ trong ngực lấy ra một bình sứ màu trắng cùng một bình sứ màu xanh ném tới trong tay long dận. “Màu trắng dùng tăng nội lực, màu xanh là khống chế cổ độc. Nhớ kỹ mà dùng.” “Ngươi có thể đi rồi.” “...” “Ngươi còn chưa nói cho ta biết phượng ngâm cửu rốt cuộc là tiểu bạch thỏ hay là tiểu hồ ly, nói nói đi.” Tô ngọc triệt cười tủm tỉm, hắn chưa từ bỏ ý định hỏi về vấn đề này, đương nhiên long dận cũng không tính nói cho hắn biết. Long dận nâng mắt nhìn về phía hắn, tô ngọc triệt ra vẻ không biết gì nhẹ nhàng huýt sáo, ngẩng đầu nhìn trời ︰”thôi, sắc trời không còn sớm, ta đi trước, không cần tiễn.” Nói xong chạy trối chết ra ngoài. Tô ngọc triệt vừa mới ra khỏi phủ, long dận liền hướng bên ngoài cửa sổ nói ︰”Tử nặc, tiến vào.” Bên người long dận có bốn người, đều là người trong mười tám ảnh vệ, từ nhỏ cùng long dận lớn lên, kể từ khi long dận trúng độc, ba người còn lại đều đi tìm mặc Cửu công tử, nên bên người long dận chỉ còn lại một mình tử nặc để bảo hộ hắn. Tử nặc lắc mình một cái tiến vào liền nói ︰”Chủ tử, có chuyện gì?” “Ngày mai sáng sớm chuẩn bị đi yến chi sơn(núi).” “Chủ tử, người......” Tử nặc lo lắng hỏi, bởi vì mấy năm nay thân thể có vấn đề nên long dận bình thường sẽ không ra khỏi phủ, chuyện bên ngoài đều là do tử nặc xử lý. cho nên tử nặc liền cảm thấy kỳ quái, điện hạ bọn họ là ai, ngày thường không gần gũi nữ sắc, mấy năm trước mặc lan hiên vẫn có tỳ nữ, nhìn thấy vương gia như vậy liền trực tiếp bò lên giường để trở thành phượng hoàng thì bị vương gia đánh cho tàn phế, nên sau này mặc lan hiên không còn tỳ nữ xuất hiện nữa, mặc dù vương gia nhà hắn không phải người nông cạn, nhưng phượng tiểu thư lớn lên như vậy lại được vương gia nhà hắn chú ý, thật sự hắn không thể lý giải, chẳng lẽ giống như lời tô thiếu gia nói, khẩu vị vương gia quá nặng? “Không có gì, truyền tin ra ngoài, ta muốn phượng ngâm cửu biết được tin này, ân, nói là đi để giải sầu.” “...... dạ” Sao trời rực rỡ, ánh cả bầu trời đêm Trong phong ngâm các, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nước chảy, hương thơm dễ chịu bay ra ngoài. Bích ảnh vén rèm lên, nhìn xuyên qua tấm bình phong, một bóng hình hoàn mỹ liền xuất hiện, trong mắt nàng nhất thời lộ ra vẻ say mê. Ô ô, xem ra tiểu thư sinh ra chính là để đả kích sự tồn tại của nữ nhân khác, chỉ một bóng hình mà đã khiến cho nàng thần hồn điên đảo. “Ba!” Bên này bích ảnh còn đang chìm đắm, thì bên trong, sau tấm bình phong một ngón tay nhẹ nhàng bắn ra một giọt nước, đánh thẳng vào ấn đường của bích ảnh, tốc độ nhanh đến mức làm cho bích ảnh không kịp phản ứng. “tiểu thư, người khi dễ ta!” Bích ảnh che cái trán bị đánh, bĩu bĩu môi, oán giận lên tiếng. “Ha ha, xứng đáng.” Phượng ngâm cửu cười nhạt hỏi ︰”Có chuyện gì cần nói sao?” Bích ảnh lúc này mới nhớ tới mục đích chính của mình, nghiêm mặt nói ︰”tiểu thư, thái tử tới phủ Thừa Tướng, cùng phượng khinh trần nói mấy câu, liền lặng lẽ đi vào trong viện của phượng thường vũ.” Nàng còn chưa nói xong, người bên trong liền bước ra, đồng thời khoát trên người một chiếc áo choàng màu trắng, một loạt động tác trong nháy mắt đã hoàn thành. Bích ảnh chỉ cảm thấy trước mắt một đạo bóng trắng lướt qua, bên trong bóng dáng của tiểu thư dã không còn. Phượng ngâm cửu đứng trên nóc nhà của phượng thường vũ, nhẹ nhàng đẩy một viên gạch trên mái ngói ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]