Ra một ngõ hẻm nhỏ, Hoàng Việt móc túi lấy ra xấp tiền polime 500k, gồm 40 tờ, tròn 20 triệu, tên nhân viên thấy vậy thì lập tức hưng phấn lên, nhìn mà thòm thèm liếm môi chép miệng.
“Đây, anh đếm cho kỹ! Hy vọng anh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, nếu không phải trả lại cho em đấy!” Hoàng Việt cười khẽ, hắn biết người như thế này chắc chắn sẽ không để vụt mất cơ hội hiếm có.
“À, mà sao chú em lại chọn anh, còn 3 thằng kia sao không gọi?” Tên nhân viên cũng khá nghi hoặc, cậu trai trẻ này cũng quá dễ dãi rồi chứ, mà nghĩ lại thì nếu không phải là mình thì ba tên còn lại chưa chắc đã đồng ý.
“À, do trực giác em thấy anh đáng tin!” Hoàng Việt tất nhiên sẽ không nói ra sự thật.
Về phần tại sao hắn lại chọn tên này, thứ nhất, quần áo tên này nhăn nhúm, tóc tai bù xù, đủ để chứng minh hắn là một kẻ lười biếng, thứ hai – hắn xài Iphone XS Max giả, tay đeo vàng, chứng tỏ là thích khoe khoang, đua đòi, tạo dáng, thứ ba là khuôn mặt hắn đê tiện, thứ tư là hắn liên tục cười với mình, chứng tỏ hắn có điều cần ở mình, tổng hợp bốn điều này lại, Hoàng Việt tin rằng tên này sẽ không bỏ qua cọc làm ăn mà hắn cần giao dịch.
“Được, chú em thật có mắt nhìn người, anh sẽ không để chú thất vọng, à mà kỳ bảo trì định kỳ vẫn còn hơn 3 tuần, sao chú em lại vội đến tìm anh thế?”
“Không đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250878/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.