Nhân cá chép liên tục đấm đá vào tên Phong cùi, lúc này hắn chỉ biết ôm đầu co cụm lại, nhưng bản tính lì lợm không cho phép hắn kêu lên lời xin tha.
“Tay mày cứng à, để tao xem còn chịu được bao lâu nữa!” Nhân cá chép cười gằn, xử lý thằng gan lì này khiến hắn vô cùng thống khoái, tuy rằng đánh vào tay của tên Phong cùi như đấm đá vào khối đá, nhưng nội công của Nhân cá chép không hề yếu, chỉ cần sau đó tĩnh dưỡng mấy ngày là được.
Bỗng nhiên, một thanh âm réo rắt vang lên làm Nhân cá chép chợt khựng lại, ngay sau đó dừng tay.
“Trọc phú gọi thằng cùi, trọc phú gọi thằng cùi...” Tiếng chuông điện thoại của tên Phong cùi vang lên, tên Nam trọc ngoài có biệt hiệu là trọc vì đầu hắn trọc lóc, ngoài ra còn vì hắn là một tên trọc phú, Nhân cá chép tuy rằng không sợ tên Nam trọc, dù gì đây là địa bàn của mình, nhưng tên Dũng đại bàng sau lưng hắn không đơn giản, dù gì hắn cũng không muốn cạch mặt cùng đối thủ, tốt nhất là nhân cơ hội này vơ vét chút chỗ tốt.
“Lấy ra!” Nhân cá chép hùng hổ quát, nhưng tên Phong cùi rất gan lì, quyết không muốn để cho đại ca hắn khó xử.
“Đéo!” Phong cùi cũng gân cổ lên hét.
“Đm, tao bảo lấy ra!” Thấy thằng này đếch quan tâm lời của mình, Nhân cá chép càng đấm đá túi bụi.
“Anh Phong, làm gì cần phải vậy, chuyện đâu còn có đó, sau này em còn tới chơi chỗ của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250872/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.