Lúc này, Hoàng Việt mới quan sát kỹ đội bóng Việt Nam, quả thật đội bóng này khác khá nhiều đối với ấn tượng của hắn về đội bóng trong kiếp trước, tuy rằng diện mạo các cầu thủ không khác là mấy so với những kí ức trước đây nhưng hình thể thì to cao hơn nhiều, đội Việt Nam của hắn có dáng vóc chỉ kém hơn đội bạn đôi chút, nhưng tốc độ phải nói là cực nhanh, đó là không phải so sánh với đội bạn, mà là so sánh với Hoàng Việt ở Địa Cầu kiếp trước, quả thật ở thế giới song song này, các cầu thủ hầu như đều có cảnh giới Minh Kính, lực sút bóng cùng lực tỳ đè phải nói là cực kỳ đáng sợ.
Thậm chí, Hoàng Việt đã mơ hồ nhận ra, nếu bắt mình chạy thi, có khi mình còn chạy không nhanh bằng Công Phượng, cậu ta ít nhất phải là cảnh giới Minh Kính trung kỳ cao giai, nếu hắn không đoán sai thì Công Phượng đã sắp đột phá đến Minh Kính hậu kỳ.
“Cao thủ a!” Hoàng Việt thầm hô, làm Kiều Linh ở kế bên nghe mà không hiểu gì.
“Anh nói sao, cao thủ gì cơ!?”
“Em không thấy cậu ta rất khỏe sao, chạy rất nhanh ấy!?”
“Thì đó là đương nhiên, cậu ta là cầu thủ bóng đá, chạy không khỏe sao được chứ?” Kiều Linh vẫn còn thắc mắc.
“Ý anh là, cậu ta biết võ công!”
“Ha ha, ừm... cũng giống như anh vậy, hì hì!” Kiều Linh dĩ nhiên là tin lời Hoàng Việt nói rồi, bắt đầu tiếp tục xem diễn biến trận đấu.
“Hoan hô, Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250702/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.