“Trời ơi!” 
“Cướp!” 
Đám khách nhân đi ngân hàng rút tiền lập tức hoảng sợ hô hét, nhưng tên này liền quát: “Im không tao bắn!” Kiều Linh, Hiểu My, Thiên Di và mọi người cũng lập tức cúi người ngồi xuống, chỉ có Hoàng Việt vẫn đứng đó. 
Để rút kinh nghiệm mấy lần trước khỏi phải mất công triệu hoán một nhúm đất từ Linh Điền Không Gian ra, Hoàng Việt đã hối đoái một viên bi sắt từ hệ thống, lập tức, hắn ném viên bi sắt ra, viên bi bay qua đụng trúng ngay cán súng của tên cướp, sau đó bay vào tường để lại một vết rạn nứt dài mấy chục cm. 
“Má ơi!” 
“Siêu nhân!” 
“Không phải siêu nhân, là người luyện võ!” 
Mọi người đều khiếp sợ, nhưng ở đây người sợ nhất không ai khác ngoài tên ăn cướp, hắn lập tức quỳ xuống, dập đầu với Hoàng Việt, không ngừng van xin: “Anh ơi, tha em, em ở trên còn mẹ già, dưới còn có con nhỏ, xin anh tha cho em lần này!” 
Hoàng Việt dĩ nhiên là sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, lúc này khẩu súng đã có một người cầm lên, đi tới gần đưa cho Hoàng Việt, Hoàng Việt thử tháo băng đạn ra thì đây lại là một viên súng bắn đạn bi nhựa mới chết chứ, hic hic. 
Hoàng Việt liền nói: “Mọi người đừng lo, là súng giả!” 
“Cái đệt!” 
“Chó chết!” 
“Thằng chó!” 
“...” 
Lập tức, đám đông bu lại cho tên cướp một trận, tháo khẩu trang ra thì thấy đây là một thanh niên tầm 25 tuổi mặt đầy mụn, mọi người càng kinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250653/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.