Từ biểu hiện bên ngoài của đứa bé, mặt mũi vô hồn, Hoàng Việt đã biết nó bị bệnh bại não, haiz, xem ra gia đình chị Trang không hề may mắn a, tỷ lệ trẻ bị bại não sau khi sinh chỉ là 0,02%, vả lại có những người bị bại não nhưng rất nhẹ, không biết đứa trẻ này thì thế nào.
“Bé Trang, cháu nó...” Lúc này, ba Hoàng Việt cũng đã chú ý đến tầm mắt của con trai mình, khi nhìn về thằng nhóc chưa đầy tháng, ông cũng có chút xót xa, phải biết khi sinh Hoàng Việt ra ông cũng rất lo lắng rằng con mình có mắc những bệnh như bị down hay bại não không.
“Chú Phúc, con của cháu nó bị bại não, hic hic!” Chị Trang cũng nức nở rồi a, đứa con mà mình đứt ruột đẻ ra không ngờ lại xấu số đến vậy, chồng chị, anh Tiến cũng vỗ vai an ủi vợ mình, còn nựng đứa con một cái, dù cho nó có bị như thế nào, anh cũng quyết tâm phải nuôi nó đến chết mới thôi.
Hoàng Việt biết nếu mình nói rằng mình có thể chữa bại não hay gì đó thì đột ngột quá, chắc hẳn mọi người cũng không tin, nhưng hắn quyết định sẽ truyền một luồng chữa thương khí vào đầu đứa trẻ, tuy một lần không thể hoàn toàn trị khỏi nhưng ít nhất cũng sẽ đỡ được 5 phần 10, có thể khiến cho các dây thần kinh trong não hoạt động trở lại.
Lập tức, Hoàng Việt xin chị Trang cho mình ẵm bé một lát, chị Trang cũng không từ chối, đưa cậu bé qua cho Hoàng Việt, Hoàng Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250629/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.