Nhìn tên Nguyễn Công Minh rời đi, Hoàng Việt thầm hô may mắn hôm đó mình không làm quá tuyệt với hắn, nếu không có khi hắn đã ra tay với người nhà của mình, nhưng hạng người nhỏ nhen như vầy là hạng người cần phải đề phòng nhất, nếu để hắn biết được mình có thể gây uy hiếp cho hắn nhất định hắn sẽ làm ra những hành động không thể đoán trước được.
Giấy không gói được lửa, nhất định tin tức Nam trọc bị Hoàng Việt bắn rồi sẽ đến tai Tiểu Năm Cam, vả lại tên Tiểu Năm Cam này hẳn cũng đã biết được tiềm lực của Hoàng Việt, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho, theo Hoàng Việt nghĩ, mình nên nhắc nhở người nhà luôn phải mang súng theo người, phòng ngừa bất trắc.
“Nếu mày dám đụng đến một sợi tóc của người nhà tao, tao sẽ một phát bắn vỡ sọ mày!” Hoàng Việt lẩm bẩm, cũng may là không ai nghe được, nếu không bọn họ sẽ hoảng hồn vì sự lạnh lùng của hắn.
...
Sáng hôm sau, Phạm Ngọc Thành từ trên giường bệnh tỉnh dậy, giờ phút này thì ông cảm thấy mình đã hoàn toàn tốt rồi, chắc hẳn Virus đã được bài trừ khỏi cơ thể, sau nửa tiếng, y tá và bác sĩ bắt đầu tiến hành vào thăm khám, kiểm tra tình hình của bệnh nhân.
“Ồ... Là anh ta!” Phạm Ngọc Thành nhận ra người bác sĩ này, là anh bác sĩ hôm nọ xét nghiệm cho hắn, vui mừng vì gặp phải người quen, ông liền hồ hởi chào:
“Anh Trương, anh Trương, là tôi đây!” Phạm Ngọc Thành lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250597/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.