Chương trước
Chương sau
Đến tầm 8h tối, Hoàng Việt nhận được tin Nhân cá chép đã bắt về được cô gái ấy rồi, hắn không kịp chờ đợi mà lập tức chạy sang, vào nhà kho, lúc này thì thấy cô gái này đang bị trói ở giữa một cây cột.

“Anh Nhân, cởi trói cho cô ấy đi!” Hoàng Việt cũng khá đau lòng, cô gái dễ thương mảnh mai như vầy mà bị trói nhìn thật sự rất tội.

“Mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi?” Cô gái này thấy Hoàng Việt đi vào thì không ngừng hét, tuy rằng trông Hoàng Việt rất đẹp trai nhưng thật sự người đẹp trai thì cô thấy nhiều rồi, Tiểu Năm Cam cũng là một người có ngoại hình rất đẹp, cô cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Nhân cá chép và Hoàng Việt, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

“Anh Nhân, cho em chút không gian riêng tư được chứ?” Hoàng Việt đề nghị.

“Ok, em cứ việc!” Nhân cá chép lập tức đi ra ngoài.

Thật sự Hoàng Việt cũng không muốn giấu gì với anh Nhân, nhưng sắp tới hắn muốn dùng thẻ thành thật tra hỏi cô gái này, nếu như cô ta quá phối hợp với mình thì chắc chắn anh Nhân sẽ nghi ngờ, đến lúc đó thì hắn cũng không biết giải thích mô tê ra sao.

“Sử dụng thẻ thành thật vào cô gái này!” Hoàng Việt sau khi hối đoái thẻ thành thật thì yêu cầu hệ thống, đây cũng là lần thứ hai hắn sử dụng thẻ thành thật trong quý này, vẫn còn một lần nữa, quý hai bắt đầu từ đầu tháng 12 và kết thúc vào cuối tháng 3, Hoàng Việt nghĩ mình nên tận dụng một lần nữa trong tháng này là coi như không uổng phí.

Khác với thẻ trung thành, thẻ thành thật có thể sử dụng cho người cảnh giới Minh Kính hậu kỳ, dĩ nhiên ở cảnh giới Ám Kình thì nó hoàn toàn không có tác dụng, còn thẻ trung thành thì ở cảnh giới Minh Kính hậu kỳ thì nó đã không dùng được nữa rồi, chỉ có thể dùng với những người phía dưới cảnh giới này thôi.

Lập tức, cô gái này ban đầu có vẻ mê man, nhưng sau vài giây thì lấy được tinh thần, Hoàng Việt biết vậy liền nói.

“Này cô gái, tôi không muốn làm hại cô, nhưng có một vài câu hỏi cô phải trả lời, nếu không thì tôi không thể nói trước người vừa rồi sẽ làm gì cô được!”

Cô gái nghe vậy bắt đầu sợ rồi, cô cũng biết dân giang hồ nói được làm được, bởi thế liền nói: “Vậy thì anh cứ hỏi đi!” Nhưng trong lòng cô nghĩ là mình sẽ nói xạo hết.

Hoàng Việt thấy vậy liền hỏi: “Cô và Tiểu Năm Cam có quan hệ gì?”

“Em chỉ là món đồ chơi của anh ấy thôi!” Cô gái buồn bã nói, nhưng sau đó đột nhiên sửng sốt. không phải mình muốn nói là “Người yêu” sao?

“Nếu cô hẹn gặp Tiểu Năm Cam, anh ta có đồng ý không?”

“Không, trừ phi em dùng cơ hội đó!” Cô gái vừa nói xong, lại hết hồn rồi, tại sao mình lại trả lời hết thật sự.

“Cơ hội gì?”

Cô gái nghe vậy, không tin tà, lần này quyết định sẽ bịa ra, nhưng không hiểu sao, lại nói hết mọi thứ:

“Anh ta nói với em rằng ‘em đã là người của anh, sau này nếu em có một thỉnh cầu bất kỳ gì, anh sẽ đáp ứng, dĩ nhiên là chỉ một lần thôi’!”

“Ồ!” Hoàng Việt bây giờ mới biết chuyện này đấy, haiz, đối xử với người con gái thuộc về mình mà như vậy thì hoàn toàn không phải là một người con trai tốt tí nào.

“Anh đã làm gì tôi?” Cô gái hét lớn, Hoàng Việt cũng một mặt bối rối, chẳng lẽ phải dùng thẻ trung thành sao? Thôi kệ, dù gì trong quý này mình cũng mới chỉ dùng thẻ trung thành 1 lần, lúc mà Kiều Linh bị bắt cóc, còn có hơn 20 ngày nữa thôi, chắc cũng không cần dùng quá nhiều lần đi.

“Hệ thống, hối đoái thẻ trung thành và sử dụng!” Hoàng Việt yêu cầu.

Thật ra, Hoàng Việt hoàn toàn có thể uy hiếp cô bé hoặc dùng vũ lực, có điều với một cô gái mảnh mai và hiền lành như thế này thì hắn hoàn toàn không nỡ, đối xử với con gái, Hoàng Việt phải nói là luôn luôn rất nhẹ nhàng.

Thậm chí cho dù có người con gái nào đó phản bội hắn, hắn cũng sẽ không dùng vũ lực với cô ta, còn hôm nay, nếu như Tiểu Năm Cam biết cô gái này phản bội mình, thì việc hắn sẽ làm ra hành động gì thật khó mà nói trước được.

Sau vài giây mê man, cô gái nói: “Chủ nhân!”

“Nhưng chủ nhân hỏi những thứ này để làm gì?” Cô gái lúc này lộ vẻ nghi hoặc.

“Không gì cả, cô cứ trả lời tôi là được!”

“Vâng, chủ nhân!” Cô gái lộ rõ vẻ sùng bái, nếu nói bây giờ yêu ai, tuy cô vẫn rất yêu Tiểu Năm Cam, nhưng lời của Hoàng Việt nói cô cũng không thể từ chối a.

“Tên Nguyễn Công Minh thích ăn món gì nhất?”

“Dạ, món cà ri gà!”

“Ách...”

Hoàng Việt gãi gãi đầu, cà ri gà cũng là món hắn thích ăn nhất a, tên này khẩu vị hợp với hắn lắm à, tiếc là hai người là đối thủ một mất một còn, nếu không hắn nhất định sẽ kết làm anh em với đối phương.

Haiz, trước khi ngươi chết, ta cho ngươi thưởng thức một lần tay nghề của ta vậy, Hoàng Việt tin chắc, nếu hắn làm món cà ri gà, tên Tiểu Năm Cam sẽ nhìn mà thèm, tuyệt đối không thể nào cưỡng lại nổi, nội chỉ ngửi mùi hương thôi là hắn đã khó mà nhịn rồi, haha, lần này mày chết chắc.

“Được, vậy thường ngày cô nói chuyện với Tiểu Năm Cam thì nói theo cách như thế nào, cô nói cụ thể hết cho tôi!”

“Vâng, chủ nhân, em hay nói như thế này ‘Hôm nay anh muốn mấy lần’, ‘Em nấu ăn cho anh ăn nhé’,...”

Cô gái lần lượt kể hết mọi lời cô ta thường nói với Tiểu Năm Cam ra cho Hoàng Việt nghe, làm Hoàng Việt cũng bó tay, tên Tiểu Năm Cam này thật sự có phước mà không biết hưởng, có người yêu mình như vậy mà không trân trọng, haiz, cô gái này thật quá non nớt đi, yêu ai không yêu, yêu phải một tên xấu tính, đã vậy còn là dân giang hồ...

Hoàng Việt cũng hỏi thêm cách Tiểu Năm Cam trả lời thế nào sau những câu đó, và khi đó thì cô gái này sẽ nói những gì, rất nhanh thì Hoàng Việt cũng đã nắm bắt được đại khái.

“Cô cởi áo khoác ra tôi xem...” Hoàng Việt yêu cầu.

“Chủ nhân muốn làm gì... không được... không được đâu!” Tuy rằng cô gái này rất trung thành với Hoàng Việt, nhưng mà người cô ta yêu là Nguyễn Công Minh a, không thể nào cô ta phản bội anh ấy được.

“Tôi không làm gì cô cả, tôi nhìn toàn thân cô một chút thôi!” Hoàng Việt bó tay luôn, cô gái này thật là nhạy cảm quá.

“Có cần cởi đồ trong không thưa chủ nhân?” Cô gái bẽn lẽn hỏi.

“À, không cần!” Hoàng Việt lau mồ hôi lạnh, thật là muốn dụ dỗ hắn sao a.

“Vâng, chủ nhân!” Cô gái rất tin tưởng vào Hoàng Việt.

“Phù!” Sau khi nhìn thấy tổng thể người cô gái này, Hoàng Việt thầm hô may mắn khi vòng 1 của cô ấy rất nhỏ, thế này thì hắn không cần độn ngực lên vẫn có thể dễ dàng giả trang được, chỉ cần khoác thêm một lớp áo ngoài thôi, chứ bắt Hoàng Việt đeo áo ngực của con gái hay gì đó thì hắn chịu a, thà là nghĩ cách khác chứ đừng hòng bắt hắn làm...

“Cô tạm thời ở đây một ngày, hôm sau tôi sẽ thả cô về, sau đó sẽ yêu cầu cô một ít chuyện, có lẽ cô sẽ phải tạm rời xa Thành phố này một thời gian!” Hoàng Việt thành thật nói, phải chờ hắn xử lý xong Long bang thì cô gái này mới có thể trở về, chứ nếu đám đàn em mà biết cô ấy bỏ thuốc độc cho Tiểu Năm Cam thì chắc chắn sẽ truy sát cô ấy mất.

Không chỉ cô ấy, mà là gia đình cô ấy, Hoàng Việt sẽ nhờ đại ca Nhân thu xếp cho bọn họ, đành chịu thôi, đây là cái giá phải trả để xử lý tên Tiểu Năm Cam, Hoàng Việt cũng khó mà làm khác được...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.