“Mặc kệ bọn hắn đi!” Nguyên Hùng đội trưởng cố nén cơn tức, sau đó ngồi vào ghế, bàn của bọn họ ở một góc lầu hai, cách bàn của đối phương khá xa nên cũng không lo sẽ bị đối phương quấy rầy.
Nhưng đối phương dường như cũng không muốn tha người, liên tục bàn về chuyện đại hội lần trước mà Tường Lam sư huynh bị đả bại.
“Ha ha, đệ còn nhớ mặt mũi bí xị của tên Tường Lam lần đó chứ?”
“Dĩ nhiên là nhớ rồi sư huynh, nhìn hắn bị đại sư huynh chúng ta đánh cho bầm dập mà đệ không nhịn cười nổi luôn à...”
Tường Lam đại sư huynh nghe vậy, lập tức vỗ mạnh xuống bàn, hét to: “Hồng Huy, quản cho kỹ mồm đám sư đệ của ngươi!”
“Hắc hắc, Tường Lam, bọn ta muốn nói gì là chuyện của bọn ta, ngươi quản được sao!” Thanh niên mặc áo đỏ, đeo bội kiếm bên phía phái Hồng Việt, dường như là người đại sư huynh mà Tường Lam vừa nhắc tới vội đứng dậy, mặt mũi đầy khiêu khích nhìn Tường Lam, “Có ngon thì lại đánh ta đi!”
“Tường Lam sư huynh, bình tĩnh!” Đám sư đệ vội ngăn cản, sau đó nhìn về phía Hoàng Việt, một mặt muốn hắn ra mặt.
“Việt, em cho hắn một bài học đi!” Hải Đường công tử nhịn không được bị khiêu khích, nhìn về phía Hoàng Việt, rất muốn hắn ra tay.
“Tường Lam sư huynh, muốn phục thù chứ?” Hoàng Việt nhìn về Tường Lam, khẽ nói nhỏ.
“Dĩ nhiên!” Tường Lam nhìn về Hoàng Việt, không biết hắn sẽ giúp mình bằng cách nào đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250452/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.