Ba vị Đại Tông Sư vừa nhập tọa, lập tức, chúng võ giả cúi mình, chắp tay hành lễ, Vân Du Cư Sĩ cũng liếc Hoàng Việt một cái, ra hiệu hắn mau mau hành lễ:
“Bái kiến tam Đại Tông Sư!” Mọi người đồng thanh hô, thanh âm như sấm nổ, không ai dám có một chút bất kính, phải biết đây là ba người đức cao vọng trọng, có thể nói là người bảo hộ cho cả nền võ thuật Việt Nam, nếu không có bọn họ, chúng võ giả Việt Nam khó mà an toàn sống trên Thiên Đảo.
Ở Thiên Đảo, ngoài Trung Quốc ra còn có người Nhật Bản, nhưng người Nhật Bản cũng chỉ có một phần nhỏ ở đây, Hồng Kông, Đài Loan cũng có, Hàn Quốc cũng có, nhưng người Trung Quốc rất bài ngoại, nên người của những nước này ở Thiên Đảo cũng không vui vẻ gì, vì vậy bọn họ ở những Hòn Đảo của lãnh thổ nước mình là chính, như Nhật Bản thì có Hoàng Đảo, Hàn Quốc thì có Kim Đảo vậy.
Tuy rằng về mặt kinh tế, thu nhập bình quân đầu người của người Hàn Quốc và Nhật Bản không hề kém hơn Trung Quốc là bao, thậm chí còn nhỉnh hơn, nhưng nền võ học của hai quốc gia này so với Trung Quốc thì kém xa, người Nhật Bản nổi tiếng với Nhẫn giả, cũng chính là Ninja, người Hàn thì chả nổi bật gì, so với Nhật Bản còn kém xa mấy vạn dặm, chớ nói chi khi so với Võ Lâm Trung Nguyên.
Ba vị Đại Tông Sư sau khi an vị, cũng không nói gì nhiều, tiếp đó vị Tông Sư chủ trì hô lớn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250448/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.