"Liên muội... ý muội là sao?" Hoàng Việt tuy rằng đã đoán ra ý của Huỳnh Liên, nhưng vẫn muốn hỏi rõ, lỡ cô ta đùa mình thì sao?
"Ý ta á... ý ta là... ngươi có muốn ăn tối cùng ta không?" Huỳnh Liên cười khúc khích nói, sau đó nhìn Hoàng Việt, ra vẻ đắc chí lắm, nhưng Hoàng Việt thoáng cái cũng có thể nhìn thấy trên mặt Huỳnh Liên đỏ hồng, xem ra cô ta cũng không phải là không nghĩ xấu a...
"Mà nè, sau này đừng gọi ta là Liên muội hay gì đó, cứ gọi ta là Băng Nhi, chắc ngươi cũng biết tên thật của ta rồi đúng không?"
"Ừm... Đúng!" Hoàng Việt cũng cho là nên như vậy, dù gì sau hôm nay, Huỳnh Liên đã gia nhập phái Phượng Việt rồi.
Tuy rằng việc đổi môn phái như vậy có chút hơi kỳ, nhưng thật ra được vào vòng trong của Võ Lâm, trong đó sẽ tu luyện nhanh gấp hàng chục lần, ai mà không hướng tới, các chưởng môn nhân cũng rất muốn đệ tử của mình sau này có thể tiến xa, sau đó nghĩ lại tình xưa với môn phái, vậy chẳng phải là tốt lắm sao?
"Nhi muội, muội thật sự có tình ý với ta sao?" Hoàng Việt giả vờ hỏi.
"Ai nói với ngươi cái này?"
"Là ta nghĩ vậy!"
"Đừng mơ mộng, ta chỉ xem ngươi như một người... như một người có thể làm tri kỉ mà thôi!" Huỳnh Liên nói vậy, nhưng sự ấp úng trong lời nói đã bán đứng cô.
"Vậy thì rất tốt, thật ra ta rất hoa tâm, ta yêu ai sẽ làm khổ người đó!" Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250394/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.