Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, tại quảng trường, như thường lệ, Hoàng Việt và mấy vị sư huynh cùng tập luyện võ nghệ, Thái Sư Phụ Thanh Phong chưởng môn đứng ở một bên quan sát.

"Chiêu Quái Mãng Phiên Thân này các con còn chưa luyện tốt đâu, khi xuất kiếm, phải nhớ chú ý vận lực cho chiêu thức tiếp theo, ta đã nói nhiều lần rồi, Thái Cực Kiếm Pháp chú trọng ở miên miên bất tuyệt!"

Đám đệ tử, trong đó có cả Hoàng Việt đồng thanh hô: "Vâng, thái sư phụ!"

"Nguyên nhi, con thi triển chiêu này cho các sư đệ mình nhìn đi!"

"Phong Mậu, con đỡ đòn!" Thanh Phong chưởng môn gọi Phương Nguyên, sau đó là Hoàng Việt, làm Hoàng Việt vô cùng vui mừng, cơ hội là đây a.

"Ân, thái sư phụ!" Hoàng Việt hô to, sau đó liền cầm kiếm tiến lên, chắp tay với Phương Nguyên sư huynh, người sau cười hì hì nhìn hắn, tâm trạng của Phương Nguyên sư huynh mấy ngày gần đây đã tốt lắm rồi, hắn cũng thường xuyên thử chiêu với Phong Mậu sư đệ của mình nên cũng không tỏ ra có gì mất tự nhiên, Phong Mậu sư đệ trong mắt của Phương Nguyên, tuy rằng tính cách tinh nghịch nhưng tư chất cũng không tệ lắm.

Phương Nguyên lập tức xuất thủ, lắc mình, chỉ kiếm giống như mãng xà lao tới, ngoằn ngoèo khó mà dự đoán được điểm rơi.

"Phương Nguyên sư huynh giỏi thật!"

"Chứ còn gì nữa, huynh ấy vẫn hay được Thái Sư Phụ tự mình chỉ điểm mà!"

"Hắc hắc, lại còn có Phương sư bá ngày đêm truyền thụ nữa chứ!"

Mấy vị sư đệ không ngừng tấm tắc khen, quả thật cho dù người mạnh nhất trong đám ở đây, Từ Chính Sơ sư huynh, cũng không thể đón đỡ được một đòn này, xem ra việc Phong Mậu sư đệ bị kiếm trực chỉ thẳng mình là điều không thể tránh khỏi.

"Keng!" Bỗng nhiên, một thanh âm đinh tai vang lên, làm tất cả mọi người, ngay cả chưởng môn Thanh Phong đang vuốt vuốt râu hài lòng cũng phải trố mắt, ai nấy đều im lặng, bọn họ vừa nhìn thấy gì, Hoàng Việt đây là dùng chiêu Tả Hữu Thác Thiên Cân đón đỡ, nhưng sao có thể thực hiện chiêu này một cách tinh chuẩn như vậy, phải biết chiêu thức Phương Nguyên đánh ra có thể nói là xuất thần nhập hóa đó à.

"Đệ...đệ..." Ngay cả Phương Nguyên cũng không thể nào tin được, chiêu thức này mình đã luyện rất kỹ, có thể nói hắn cũng là một người luyện tập võ thuật rất khắc khổ, trong khi đó Phong Mậu sư đệ là một người rất ham chơi, nay đối phương lại có thể đỡ được chiêu thức của mình, không, không phải đỡ chiêu... mà là...

"Sư huynh, thứ lỗi!" Hoàng Việt nói xong, lập tức xuất chiêu, Phương Nguyên tuy bất ngờ, chẳng lẽ Phong Mậu sư đệ muốn đấu kiếm với mình, nhưng hắn vẫn là phản ứng rất nhanh, lập tức xuất đòn ngăn cản, hai người không ngừng giao thủ.

Hoàng Việt cũng không muốn đánh bại Phương Nguyên quá nhanh, bởi vì làm vậy chỉ để cho người khác tưởng rằng mình đây là may mắn, hắn muốn đánh cho Phương Nguyên tâm phục khẩu phục, đánh cho đối phương tự chắp tay dâng danh ngạch thi đấu thiên tài chiến cho mình, có như vậy, Thanh Phong chưởng môn mới sẽ không khó xử.

"Keng!"

"Keng!"

Thanh âm va chạm của hai thanh kiếm không ngừng vang lên, mọi người ban đầu là có chút hứng thú, nhưng càng về sau thì càng khiếp sợ rồi, nhưng người khiếp sợ nhất không ai khác ngoài Thanh Phong chưởng môn, phải biết hắn có thể nhìn ra đứa đồ tôn Phong Mậu của mình đang gần như là chưởng khống thế cục trong tay, tuy rằng kiếm pháp của đứa đồ tôn này vẫn còn có chút sơ hở nhưng về tạo nghệ thì đã hơn Phương Nguyên một bậc rồi.

Người đích thân trải nghiệm uy lực của kiếm pháp trong tay Hoàng Việt, Phương Nguyên lúc này đang không ngừng kinh hãi, tuy rằng hắn cảm giác được có lúc chỉ cần cố gắng hơn một chút thôi là có thể đánh bay kiếm của đối phương, nhưng không biết tại sao một chút này lại xa đến thế, hắn năm lần bảy lượt nếm thử tìm cách đột phá nhưng Hoàng Việt lại không cho hắn cơ hội, làm hắn vô cùng căm tức.

Cho dù cả hai là huynh đệ, nhưng đã giao thủ thì không ai nhường ai, Phương Nguyên cũng bộc lộ ra toàn bộ kỹ năng kiếm đạo của mình, còn về phần Hoàng Việt, từ nãy đến giờ hắn chỉ thi triển ra một góc thực lực của mình mà thôi, nguyên nhân là vì muốn tránh cho Thanh Phong chưởng môn nghi ngờ.

"Phong Mậu sư đệ tiến bộ nhiều thật!"

"Phong Mậu sư đệ kiếm pháp khá quá!"

"Không thể nào..." lúc này, Yến Đức Nhuận sư huynh lẩm bẩm, kiếm pháp của Phong Mậu sư đệ là hắn rõ nhất, trước khi lên đường tới Nam Kiếm thành, cả hai còn từng giao thủ qua, hắn làm sao khõng rõ kiếm thuật của sư đệ mình tới đâu, nhưng tại sao chỉ chưa đầy một tháng mà sư đệ của mình như biến thành một người khác vậy?

Phong Nguyên bối rối rồi, hắn đã thi triển toàn bộ kỹ năng kiếm pháp của mình, nhưng đều bó tay không thể làm gì được đối phương, lẽ nào là vậy, mình cũng đã trải qua cú sốc kia, tâm lý đã lấy lại được thăng bằng, kỹ năng kiếm đạo cũng không hề đi xuống, phong độ vẫn giữ được đỉnh cao, nhưng tại sao lại đánh không lại đứa sư đệ có kiếm thuật thuộc dạng kém trong các sư đệ của mình, đây là mơ sao?

"Đủ rồi!" Phương Nguyên cảm thấy không thể công được Hoàng Việt, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đây chẳng khác nào lần hắn đánh cờ vây thua Hồng Bảo vậy, không nói không rằng, lập tức chắp tay chào Thái Sư Phụ: "Con đi trước!", sau đó rời đi luôn, không thèm nhìn về đám sư đệ một cái.

Hoàng Việt cũng không tiện nói gì, tuy rằng cảm thấy có chút có lỗi với Phương Nguyên sư huynh, nhưng đây là một bước hắn nhất định phải đi, chỉ hy vọng Phương Nguyên sư huynh có thể vực dậy được tinh thần, chỉ cần là như thế, sau này huynh ấy nhất định có thể trở thành một cao thủ nhất lưu.

Lúc này, Thái sư phụ Thanh Phong cũng không cản lại Phương Nguyên, mà là nhìn sang Hoàng Việt hỏi: "Mậu nhi, tại sao kiếm thuật của con lại tiến bộ nhanh như vậy?"

"Thưa Thái Sư Phụ, do lần đi đến Nam Kiếm Thành lần này, con được cao nhân chỉ điểm!"

"Cao nhân?" Thanh Phong chưởng môn nhíu mày, "Nói đầu đuôi rõ ràng cho ta nghe!"

"Vâng, Thái sư phụ, chuyện là..." Hoàng Việt bắt đầu ba hoa, hắn bịa ra một câu chuyện có một vị tiên sinh kiếm đạo, trên đường hắn đi du ngoạn ở gần Nam Kiếm thành, thấy hắn luyện kiếm pháp có sơ hở nên chỉ cho vài chiêu, đối phương xem ra cũng có hiểu biết sơ sơ về Thái Cực Kiếm Pháp, khiến cho Hoàng Việt đạt được rất nhiều dẫn dắt, từ đó kiếm đạo mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.

"Thật sự là như thế sao?" Thanh Phong chưởng môn còn có chút hoài nghi.

"Vâng, Thái Sư phụ!"

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, các con tiếp tục luyện đi!"

"Vâng, Thái Sư phụ!"

Mọi người bắt đầu tự luyện kiếm, chưởng môn Thanh Phong thì đi về chủ điện, có vẻ như hôm nay tâm trạng của ông đã bị Hoàng Việt làm cho ảnh hưởng, dường như cũng không vui vẻ lắm, tuy rằng Phong Mậu cũng là một đệ tử mà ông rất thích tuy nhiên ông vẫn ưu ái Phương Nguyên hơn, có điều trước thềm đại hội tỷ võ diễn ra mà Phương Nguyên chịu đả kích về tâm lý liên tục như thế này, không biết đứa trẻ này có thể thi đấu được hay không đây, ài...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.