Tối hôm đó, ánh trăng sáng tỏ, Bằng Gia Trân ngồi giữa thư phòng, xếp bằng tu luyện, bên người hắn, dưới đất để một thanh kiếm, Bằng Gia Trân vốn là một người có tính cảnh giác rất nặng, cho dù là đang ở trong địa phận của phái Hoa Sơn, nhưng hắn cũng không nghĩ là sẽ không có cao thủ đến tìm mình, nhất là trong thời điểm nhạy cảm như hiện tại, khi mà Minh Giáo đang lục tục muốn khai chiến.
"Đạp đạp..." Hoàng Việt lúc này đang từ trên mái nhà, không ngừng tiến đến lại gần căn phòng này, do Vân Du Công của hắn đã đạt đến tầng thứ Đại Tông Sư, cước bộ rất nhẹ nhàng, thanh âm phải nói là chỉ có cao thủ cảnh giới ngang bằng hắn mới có thể nghe được.
"Xèo!!!"
Bỗng nhiên, một tiếng nội lực ngoại phóng vang lên, một luồng nội lực như một đầu ngón tay bắn thẳng vào giữa thư phòng, Bằng Gia Trân lập tức nghe được, hắn liền tránh ngay sang một bên.
"Kẻ nào??"
Bằng Gia Trân đứng bật dậy, đạp cửa phòng, phóng ra ngoài, thì lập tức thấy ngay trên mái nhà đối diện có một tên trung niên mặt mũi đê hèn, đang cười hắc hắc nhìn hắn, người này hẳn là luyện chỉ pháp, bằng không nhất định luồng nội lực bắn ra không thể nhỏ như vậy được.
"Ngươi là ai?" Bằng Gia Trân quát lớn, thanh âm vang vọng khắp tiêu cục, làm đám gia nhân cao thủ đang ở trong tiêu cục đều tỉnh giấc.
"Chỉ là muốn thử chiêu mà thôi!" Hoàng Việt nói xong, lập tức chỉ tay, hướng đến Bằng Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250327/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.