"Muội thật là, người ta cường đại như vậy, sẽ chú ý tới một tiểu cô nương như muội sao?" Ngọc Tuyết đại sư tỷ của phái Thúy Yên bĩu môi, thú thật, cô cũng có chút ghen ghét với tiểu sư muội của mình, tại sao một người cường đại như Phong Mậu lại để ý đến một cô gái bé nhỏ ngốc nghếch như vậy chứ?
"Muội tin tưởng Phong Mậu ca ca!" Mộ Hoa nhìn về Hoàng Việt, hai mắt không chớp, như muốn đem toàn bộ phong thái của Hoàng Việt in sâu vào trong đầu, tuy rằng Phong Mậu ca ca đã lợi hại rồi, nhưng vẫn đối xử với cô rất tốt a, chắc hẳn Phong Mậu ca ca vẫn là nhớ tình cảm thuở bé giữa hai người bọn họ.
Dương Siêu Quần vừa trông thấy một màn vừa rồi, bàn tay đang nắm bóp cạnh ghế khẽ vận lực, làm nó nứt toác ra, xem ra tên tiểu tử của phái Võ Đang này thật sự đã đột phá đến Hậu Thiên rồi, tuy rằng hắn cũng có nghe con hắn nói rằng Hoàng Việt đã bị trúng độc, nhưng nếu ngày hôm nay Hoàng Việt có thể thắng được con hắn, cũng coi như là ngáng chân hắn rồi, tuy rằng không cho là con mình có thể bại nhưng Dương Siêu Quần cũng không nhịn được hồi hộp, chẳng lẽ, trực giác hôm nọ của hắn là chính xác? Đứa bé này thật sự có cỗ khí thế ngạo thị thiên hạ sao?
"Nếu thật sự là vậy, chớ trách ta!" Dương Siêu Quần lẩm bẩm, bất cứ mối nguy hại nào hắn đều sẽ bóp chết từ trong trứng nước, tuyệt không cho phép có bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250273/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.