"Ta??" Hoàng Việt thấy mấy tiểu tỳ nữ chỉ vào mình, một mặt hào hứng muốn xem hắn làm ra bài thơ gì, liền bối rối nói: "Ta không biết làm thơ a!"
"Công tử, ngươi không biết làm thơ làm sao lại lên thuyền!" Mấy tiểu cô nương có vẻ mất hứng, sau đó nhìn về Lý Bác Dụ, người sau lúc này khuôn mặt vô cùng lo lắng, đúng thật là, vốn dĩ hắn tính dạy cho Hoàng Việt một bài thơ để đọc đại, nhưng mà lúc vừa rồi nghe thơ hăng say quá nên quên mất, bây giờ người mình dẫn theo không biết thơ, hắn cũng phải chịu tội thay a.
Cảm thấy như vậy nhất định không ổn, Lý Bác Dụ níu níu tay Hoàng Việt, nài nỉ nói: "Xin ngươi, cứ làm đại một bài thơ đi!"
"Ách..." Hoàng Việt lúc này nhìn thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, lúc này cũng đành phải lên tiếng: "Ân, vậy ta xin múa rìu qua mắt thợ!"
"Công tử mời ngâm thơ!" Trong sương phòng, Dương cô nương dường như có vẻ không vui.
Hoàng Việt trong lòng suy nghĩ cấp tốc, sau đó ngâm:
"Thân trai chẳng phú cũng chẳng tài
Nghe luận anh hùng thấy bi ai
Chỉ mong một kiếp đời tiêu sái
Cùng người đầu ấp mỗi sớm mai."
"Hay!"
"Hay thật!"
Hoàng Việt vừa ngâm xong, đám người thư sinh ở đây ai nấy vỗ vỗ tay, đây chẳng phải tâm nguyện của bọn họ sao, nhưng tiểu tử này cũng quá khôn rồi chứ, người mà hắn nói ở đây chẳng lẽ là Dương cô nương? Mà thật sự, bọn hắn luận anh hùng như thế thôi nhưng tâm trạng ai cũng như tiểu tử này, cảm thấy bi ai a...
Thật sự Hoàng Việt làm bài thơ này, cũng nói lên phần nào tâm tình của hắn, vốn hắn cũng chẳng tài năng gì, chỉ là may mắn có hệ thống mà thôi, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Hoàng Việt cho rằng mình vô dụng, chẳng phải từ khi có hệ thống, hắn đã cải biến được vận mệnh sao? Đây chẳng khác gì một người bắt được một con thú hoang, tay không tấc sắt, nay được tặng một thanh kiếm, liền có thể xẻ thịt con thú mà ăn, thế mới nói, cho dù bản thân có tài hoa đến đâu, nếu không có ngoại lực hỗ trợ, cũng khó mà thành công được đó à...
"Hảo thơ!" Trong sương phòng, Dương cô nương tấm tắc khen, còn về Lý Bác Dụ, lúc này đã đứng hình, thật sự người nào chả có suy nghĩ như vậy, nhưng ai lại dám nói ra, hắn khâm phục không phải là tài thơ của Hoàng Việt, mà là Hoàng Việt dám nói ra những gì mà mọi người không dám nói, người như thế này, hẳn là vô cùng nhận thức rõ ràng bản thân, tuy rằng bài thơ có vẻ như người làm rất tự ti, nhưng nếu dám công nhận sự tự ti đó, thì đó là sự minh triết chứ không hẳn như vẻ bề ngoài nữa a...
"Công tử, dám hỏi người công tử muốn đầu ấp là ai?" Dương cô nương lúc này tinh ý hỏi, vừa rồi, thông qua tiểu tỳ nữ, cô cũng biết được người vừa ngâm thơ rất đẹp trai, không khỏi dựng lên một chút hứng thú.
"À, một vài người tri kỷ của ta!" Hoàng Việt nhẹ nhàng nói, lời vừa nói ra, cũng không ai bất ngờ, người thanh niên này trông anh tuấn như vậy, sao có thể không có vài vị mỹ nữ bầu bạn, có điều nhìn người này quá không giống người Trung Hoa đi.
"Công tử, điều công tử mong mỏi nói ra thật đơn giản, nhưng trong thiên hạ này mấy ai có thể làm được đây!" Dương cô nương thở dài, quả thật, Hoàng Việt chỉ mong tiêu sái trong nhân gian, nhưng để đạt được trạng thái gọi là tiêu sái đó, nào không cần đến võ lực, tiền tài, danh vọng đâu chứ?
"Ta nghĩ rồi ta sẽ làm được!" Hoàng Việt bình thản nói, vừa nói xong, toàn trường ồ lên, trái với việc mọi người phản đối, cho rằng Hoàng Việt nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng, ngược lại mọi người dường như bị cuốn hút bởi thần thái của Hoàng Việt, cực kỳ tự tin, đúng là những gì một người nam nhân nên có, liệu người này có thể vừa mắt Dương cô nương chứ, liệu Dương cô nương có thể nào phá lệ cho hắn ta vào sương phòng chiêm ngưỡng dung nhan hay không?
Bỗng nhiên, lời nói tiếp theo của Dương cô nương làm ai nấy đều thẫn thờ: "Công tử, phải chăng có thể vào gặp tiểu nữ một lát?"
Hoàng Việt nghe vậy, tuy rằng có chút muốn gặp cô ta, nhưng hắn cũng không muốn dính dáng quá nhiều với nữ nhân, nếu Kiều Linh và Hiểu My biết hắn đi đâu cũng dễ xiêu lòng với nữ nhân, hẳn là hai người sẽ không vui, nên Hoàng Việt vẫn là kiềm chế nổi, nói nhỏ: "Dương cô nương, tại hạ đã có ý trung nhân!"
Cô gái họ Dương nghe vậy, không những không phật ý, ngược lại còn thêm hứng thú: "Tiểu nữ chỉ muốn trò chuyện một lát mà thôi, tiểu nữ đang có tâm sự, công tử không dành chút thời gian cho tiểu nữ được sao?"
Đám đông lúc này cũng phẫn nộ rồi, phải biết được Dương cô nương cho mời là điều bọn họ tha thiết ước ao a! Phải biết Dương cô nương dường như rất có bối cảnh, hạ nhân cũng có cảnh giới tu luyện rất cao nên không ai trong bọn họ dám mạo phạm, người thanh niên này, ngoài ngoại hình tuấn tú ra thì dường như cũng không có gì bất phàm, tại sao lại ngốc ngếch đến thế.
Lúc này, Lý Bác Dụ cũng níu níu tay Hoàng Việt, nói: "Mau mau đồng ý đi, đây là vinh hạnh dường nào!"
Hoàng Việt nghe Lý Bác Dụ nói vậy, nghĩ lại đối phương cũng có thiện ý mời mình lên thuyền, liền bảo: "Dành chút thời gian cho cô nương cũng không phải không được, chỉ là tại hạ có một người bằng hữu cũng muốn gặp cô nương đây, không biết có thể cùng vào không?"
"Ngươi...ngươi..." Lý Bác Dụ lắp ba lắp bắp, trong lòng vô cùng hồi hộp.
"Là vị công tử vừa mới ngâm bài thơ trước sao?"
"Đúng thế!"
"Ân, tiểu nữ cũng rất muốn gặp vị công tử đó!" Dương cô nương thanh âm ríu rít truyền ra.
"Trời!"
"Tên Lý Bác Dụ thật là may mắn a!"
"Thật không có thiên lý! Tên nhát cáy này mà cũng có thể gặp riêng Dương tiểu thư, ta không cam tâm a!!!!"
Vị tỳ nữ của Dương cô nương lúc này mới chỉ tay ra, ý mời Hoàng Việt và Lý Bác Dụ vào sương phòng.
"Cảm tạ huynh đệ!" Lý Bác Dụ mừng rơi nước mắt, vừa đi vừa cảm kích Hoàng Việt, quả nhiên quyết định mời tiểu tử này lên thuyền của mình là không hề sai lầm.
Hai người rất nhanh tiến vào sương phòng, vừa mới bước vào trong, Hoàng Việt liền trông thấy vị Dương cô nương ngồi sau một lớp màn che, màn che rất mỏng, Hoàng Việt cùng Lý Bác Dụ qua màn che này có thể thấy được dáng người Dương cô nương, cô ta có dáng vóc mảnh mai, nhỏ nhắn, vừa nhìn đã muốn ôm ấp vào lòng.
"Tại hạ Lý Bác Dụ, rất hân hạnh được gặp Dương tiểu thư!" Lý Bác Dụ vội tranh nói trước.
"Tại hạ Hoàng Việt, vinh hạnh khi gặp Dương tiểu thư!" Hoàng Việt cũng lãnh đạm nói, nhưng lời vừa nói ra, Dương cô nương liền lẩm bẩm: "Hoàng Việt?"
"Ân! Tại hạ là người của nước Việt!" Hoàng Việt bình thản nói, không chút dao động nào.
"Ồ!" Dương cô nương cực kỳ bất ngờ, còn tên Lý Bác Dụ thì đã trợn tròn mắt.
"Hoàng Việt công tử, phải chăng người Việt hành tẩu ở Võ Lâm Trung Nguyên, sẽ gặp một ít khó khăn?"
"Ân, Dương tiểu thư nói không sai!" Hoàng Việt cũng xác nhận.
"Ta rất hiếu kỳ, một người cảnh giới Ám Kình như công tử, còn sống sót đến ngày hôm nay, quả thật kỳ quái!" Dương cô nương dường như cũng không bao nhiêu giữ ý, tuy rằng Hoàng Việt có thể cảm nhận được tâm tình cô ta không mấy biến đổi sau khi biết mình là người Việt, nhưng điều này cũng không nói lên cô ta đối với người nước Việt như Hoàng Việt có hảo cảm tốt gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]