30 phút sau.
Hoàng Việt khẽ động ý niệm, lập tức rời khỏi Linh Điền Không Gian.
“Á!” Đột nhiên, một tiếng thốt lên vang lên bên tai Hoàng Việt.
“Ngươi, ngươi là làm thế nào?” Không gian bên ngoài, đúng lúc thằng nhóc trẻ tuổi đang đi tè ở bụi cây chỗ Hoàng Việt.
“Mày…” Hoàng Việt bó tay rồi, thằng nhóc này, xem ra lần này hắn không thể bỏ qua cho nó được nữa.
“Là do mày quá hiếu kỳ, không trách được tao!” Từ trên tay Hoàng Việt, bỗng xuất hiện một trái lựu đạn đặc chế.
Đúng, là tự nhiên biến ra.
Làm cho đứa bé tưởng tên này có nhẫn trữ vật.
Hơn nữa còn là nhẫn trữ vật loại có thể chứa vật sống.
Đây chẳng phải đồ vật trong truyền thuyết sao.
Tiểu nam hài nhìn về Hoàng Việt, vừa rồi còn tức Hoàng Việt vụ làm nó không bắt được con tiểu Xuyên Sơn Ngao, nay thấy Hoàng Việt lại rất có thể có đồ vật trong truyền thuyết, làm nó dấy lên sát tâm.
Hoàng Việt có thể cảm giác được, đứa nhỏ này sát khí quá nặng, xem ra bây giờ mình xử lý nó, coi như cũng không phải là việc xấu a…
“Đã ngươi muốn giết ta, ta mặc kệ ngươi còn nhỏ!” Hoàng Việt quát lớn, sau đó ném trái lựu đạn về phía thằng bé ngay kế bên, tiếp đó lập tức tiến vào Linh Điền Không Gian.
1 giây sau.
Hoàng Việt xuất hiện bên ngoài, trong ánh mắt vô cùng sợ hãi của đứa nhóc, đứa nhóc kia lúc này toàn thân máu me be bét, da thịt rướm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250117/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.