“Kiệt thiếu, tiền của ta lần này?” Hoàng Việt nhìn tên thiếu chủ mặc hắc bào, làm bộ lạnh nhạt nói.
“Không thiếu phần của ngươi!” Tên Kiệt thiếu có vẻ căm tức, sau đó lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho Hoàng Việt, Hoàng Việt nhận lấy, đọc thì thấy trên tờ ngân phiếu có ghi có thể đổi được 500 nguyên thạch, liền hài lòng gật đầu.
Tuy hắn không biết nguyên thạch mà cũng không có ý nghĩ dùng tới nó bây giờ, nhưng giả trang thì phải giả trang cho tới.
“Kiệt thiếu, ngươi cũng biết lần này ta tổn thất một sợi Thanh Linh Đằng!” Hoàng Việt đã từ miệng mấy tên kia nghe được, biết Thanh Linh Đằng rất có giá, liền chìa tay ra đòi thêm.
“Tạm thời ta chưa có, thiếu nợ của ngươi đi!” Tên Kiệt thiếu cực kỳ tức tối, thằng nhóc này, không phải chính nó làm hỏng kế hoạch sao, nhưng nghĩ tới tiềm lực Ngự Thú của đối phương, vẫn là cố gắng nín nhịn.
“Được, vậy gặp lại sau!” Hoàng Việt nói xong, bước nhanh đi vào trong trấn, trên đường đi, có thẻ thấy có một vài người nhìn hắn với ánh mắt kính nể.
Hoàng Việt cũng thầm đánh giá những người này, quả nhiên người ở Dị Giới đều không phải hạng xoàng, dù là người bình thường cũng có cảnh giới từ Hóa Kính trở lên, thậm chí chỉ vài người bán hàng ở ven đường cũng có thể sở hữu tu vi cảnh giới Hậu Thiên.
“Đúng là một vùng đất võ lực phát triển a…” Hoàng Việt thầm cảm khái, theo hắn biết, đây vẫn chỉ là một vùng đất hẻo lánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vua-la-ma-dau-vua-la-thanh-nhan/2250114/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.