Sắc mặt của chúng nhân Việt Quốc cực kỳ ngưng trọng, hiển nhiên đối với Bạt này cảm thấy vô cùng nan giải. Những người này đều là người trải qua sóng gió, suy nghĩ hơi chuyển, liền lại đem tầm mắt rơi vào trên người Bao Cốc. Cho dù là Bạt thì thế nào? Nơi này không phải là có một vị trong tay nắm ít nhất hai món tiên khí sao?
Ngọc Mật nhìn thấy mấy vị Động Huyền Kỳ tu tiên giả Việt Quốc đều nhìn Bao Cốc, sắc mặt vốn đã không quá tốt càng trở nên khó coi hơn.
Nhãn thần Bao Cốc chuyển mấy vòng, hỏi: "Sư tỷ, nếu như tìm được Hạn Bạt kia, hỏa của ngươi có thể thiêu chết nó không?"
Ngọc Mật cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ thật đẹp!" Nàng nghe được Bao Cốc hỏi như thế cũng biết Bao Cốc hiển nhiên không biết Bạt là thứ gì.
Nàng nói: "Ngươi biết Bạt được sinh ra thế nào không?"
Bao Cốc thầm nghĩ: "Không phải là thi biến sao?" Nàng biết chắc không phải đơn giản là thi biến, nếu không mọi người không phải là loại biểu tình này.
Ngọc Mật thấy Bao Cốc không lên tiếng, nói: "Người sau khi chết oán khí không tiêu tan lại đúng lúc vùi vào âm sát chi địa, lộ thiên mà táng, được âm sát chi khí tư dưỡng, thi thân không thối rữa, trải qua nhiều lần gió hong khô dầm mưa dãi nắng, được thiên địa tinh hoa linh khí cùng âm sát chi khí tư dưỡng, lại gặp thiên lôi oanh kích mà không hủy, vừa vặn hấp thu một đường sinh cơ trong thiên lôi kia, từ vật chết hóa thành vật sống, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741419/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.