[khánh điển: buổi lễ long trọng, lễ mừng]
Bao Cốc rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, nói: "Sư mẫu, ta cũng có khối da như Hư Di Bảo Giới vậy." Nàng vén tay áo mình lên để lộ ra cánh tay.
"Lúc trước lấy được da xong, Tiểu Hầu Tử đã dán nó lên cánh tay của ta liền không thấy đâu, nhưng nó đang ở trên cánh tay của ta, ta từng thử lấy nó xuống nhưng không có phương pháp."
Tuyết Thanh cười như không cười, nói:
"Ngươi là muốn hỏi về túi trữ vật siêu lớn của ngươi?" Nghĩ đến tên Bao Cốc đặt, nàng liền không nhịn được cười.
Bao Cốc "ân" một tiếng, nói:
"Ta muốn biết phải làm sao mới có thể làm cho nó giống như Hư Di Bảo Giới của sư mẫu?"
Tuyết Thanh nói:
"Túi trữ vật siêu lớn này của ngươi có cách gọi không đồng nhất, có lúc gọi là "Hỗn Độn Giới", có lúc gọi là "Hư Di Giới", lại có lúc gọi là "Càn Khôn Da", là da của một con thần thú cổ xưa đã chết không biết bao nhiêu vạn năm. Thần thú này sau khi chết, hài cốt nó trải qua vô số năm diễn hóa, đã tự thành một phương tiểu thế giới, nó phiêu đãng trong hư không của vũ trụ vô tận, hành tung khó dò."
Bao Cốc kinh ngạc suy nghĩ một chút, hỏi:
"Thượng Giới có rất nhiều da như vậy sao?"
Tuyết Thanh cười nói:
"Nghĩ thật đẹp! Thần thú kia sau khi chết, thi thể thả ra thi khí tạo thành hỗn độn sương mù dày đặc có khả năng ăn mòn mọi thứ, lại thêm tử khí nồng nặc hòa cùng thần uy của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741386/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.