Bao Cốc thấy hai người ôm đầu khóc rống thì ngây người. Không phải nói nương của Huyền Nguyệt Nhi mới vừa niết bàn sinh ra còn chưa mở mắt sao? Cái này đâu chỉ mở mắt ra chứ, này đều có thể hóa hình đứng ở trong viện mẫu nữ nhận nhau. Nàng thấy một vật nhỏ màu vàng lông mềm như nhung rúc vào đằng sau một gốc bảo dược, một đôi móng vuốt che ánh mắt từ kẽ tay nhìn nàng, nàng nâng tay vẫy vẫy nó, ý bảo nó lại đây.
Đa Bảo Linh Hầu đành phải đi đến trước mặt Bao Cốc, từ mặt đất nâng đầu khỉ lên nhìn nàng.
Bao Cốc biết đây là Đa Bảo Linh Hầu chột dạ, ngay cả bả vai của nàng đều không dám lên ngồi, nàng mở ra lòng bàn tay, làm cho Đa Bảo Linh Hầu đứng trên đó, một thanh âm yếu ớt vang lên trong đầu nàng:
"Thanh tỷ tỷ niết bàn xuất thế, Vân Hải Mật Lâm là chỗ an toàn nhất ta và Linh Nhi có thể tìm được." Nàng sờ sờ cái đầu lông mềm như nhung của tiểu hầu tử, thấp giọng hỏi:
"Không phải nói mới sinh ra nhân thế mắt đều chưa mở ra sao?"
Ngọc Mật cúi đầu nói:
"Là Nguyên Thần."
Bao Cốc càng cảm thấy kinh ngạc. Nương của Huyền Nguyệt Nhi không phải thiên hồ sao? Sao Nguyên Thần không phải hồ ly mà là hình người? Hay là giống Giao Long đại yêu cùng tiểu sư thúc đi nhân tu lộ số?
Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc vẻ mặt khác thường, hỏi:
"Làm sao vậy?"
Bao Cốc đem nơi nàng cảm thấy kỳ quái nói ra.
Ngọc Mật lắc đầu. Nàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741380/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.