Ngọc Mật nhìn thấy một Bao Cốc luôn luôn đạm nhiên, Thái Sơn sập trước mặt mà sắc bất biến giờ phút này lại là dáng vẻ thẹn đến muốn chui xuống đất như vậy, hơn nữa phần dung túng tùy nàng muốn làm gì thì làm đó, khiến nàng tim đập nhanh hơn, suy nghĩ quay cuồng, ý xấu mọc lan tràn. Nàng bỗng nhiên rất muốn thấy Bao Cốc vì động tác của nàng, sự chiếm hữu của nàng mà thất thố mất khống chế. Ngón tay nàng dừng ở khe núi đã trở nên ướt át, bàn tay rơi xuống, trong tay một mảnh mềm mại. Bàn tay nàng nhẹ nhàng mà xoa phiến mềm mại kia, nàng nhìn Bao Cốc cúi đầu. Thần niệm tham được Bao Cốc nhắm hai mắt, cắn môi dưới, phấn nhan vì xấu hổ lại giận dữ mà biến hồng, thân thể tuyết trắng mềm mại vì khẩn trương mà hơi hơi rùng mình. Động tác nơi tay kéo lên xúc cảm lại khiến hô hấp của Bao Cốc trở nên loạn, lại ngẩng đầu lên, nơi đó bị nàng xoa nắn vỗ về cũng theo động tác mà nâng lên.
Động tác trên tay nàng thoáng tăng thêm vài phần cũng tăng thêm chút biên độ, tay trái của nàng lướt qua tấm lưng ngọc bóng loáng, bị tóc đen nửa che nửa lộ của Bao Cốc, nàng nhìn người trước mặt, giờ phút này, nàng ấy đang bị mình nắm trong tay, khống chế ở trong tay, hô hấp của nàng ấy, cảm xúc của nàng ấy, đều vì động tác trên tay nàng mà biến động. Nàng cố ý lúc nhẹ lúc chậm, lúc nhanh lúc nặng, hô hấp của Bao Cốc cũng theo động tác của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741375/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.