Lúc Ngọc Mật tỉnh lại, ngoài trời đã sáng choang, bên cạnh trống rỗng, trong viện chỉ có một mình nàng, Bao Cốc chẳng biết đã đi đâu.
Bên cạnh trống rỗng khiến lòng nàng cũng theo đó mà có chút thất lạc.
Nàng ngồi dậy phát hiện đệm chăn được đắp trên người không phải bộ đêm qua, mà được làm từ Linh Tằm Phượng Thải ở Chiêu Thành. Huyền Nguyệt cổ thành không có Linh Tằm Phượng Thải, nên không thể nào làm ra tấm chăn Linh Tằm Phượng Thải, không cần suy nghĩ cũng biết Bao Cốc thay. Một bộ y phục đặt đầu giường trên bàn nhỏ, ngoại trừ thiếu khuyết ngoại sam bên ngoài, tất cả y vật đều đầy đủ, tất cả đều là thượng phẩm từ Cẩm Tú phường nổi danh ở Chiêu Thành.
Ngọc Mật nhìn y vật mà Bao Cốc chuẩn bị cho nàng, thoáng thất thần, một tia ấm áp xẹt qua tim. Nàng nhớ hôm nay là ngày Truy Hồn Các Chủ cùng Linh Nhi giải phong ấn cho Phượng Khuynh Thành.
Truy Hồn Các Chủ, Linh Nhi, Phượng Khuynh Thành đã vào phòng giải trừ phong ấn, Bao Cốc cùng Ngọc Tu La chỉ có thể chờ bên ngoài.
Bao Cốc xoay người ngồi bên cạnh bàn, mời Ngọc Tu La cùng ngồi xuống uống trà chờ đợi, đợi sau khi Ngọc Mật đến, ba người lại cùng nhau nhau đợi ở bên ngoài.
Tầm đến giữa trưa, Đa Bảo Linh Hầu đã trở về, nó qua khe cửa khép hờ chui vào, đáp xuống trên vai Bao Cốc, chợt lại tựa như cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn trong phòng, một đôi mắt to tròn đen như mực, nó dùng sức xoay mắt,lại chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741340/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.