Linh Nhi đáp xuống bên cạnh Bao Cốc, hỏi:
"Cứ như vậy trở về sao?"
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Về!" Giọng nói rất nhẹ cũng như đinh đóng cột!
Trong đám người lại có người rống to:
"Ấy, sợ rồi!"
Ngọc Mật nhíu mi, nàng biết Bao Cốc cũng không sợ, mà là muốn động các thế lực của Huyền Nguyệt Cổ Thành mà thôi!
Đột nhiên, một đoàn phi châm cũng không từ đâu phóng đến chỗ Bao Cốc, tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa không hề có năng lượng hay khí tức lưu chuyển, chỉ có một cổ khí tức âm hàn. Nếu không có động tĩnh ma sát cùng không khí Ngọc Mật gần như không phát hiện được. Nàng gọi một tiếng:
"Bao Cốc cẩn thận!" Xuất kiếm đã không còn kịp, bàn tay nàng phóng ra một ngọn lửa nhắm thẳng phi châm đang đến, ý muốn thu phi châm vào trong tay.
Ly hỏa là chí dương chí cương, cuốn lấy đoàn phi châm, phi châm trong nhất thời sinh ra một khuôn mặt quỷ thống khổ đến cực điểm phát sinh tiếng kêu rống thê lương. Tiếng kêu rống kia cũng không phải thực sự là giọng nói, mà chỉ là một loại âm thanh lưu chuyển cùng không khí cộng thêm chấn động mà thành, tai người thường rất khó nghe được. Thanh âm vang lên, liền theo quỷ ảnh tiêu tán mà biến mất. Chỉ là phi châm vẫn không bị thu vào trong tay Ngọc Mật, một đoàn phi châm đâm vào tay giống như một con nhím, đau đến Ngọc Mật nhíu mày phát ra một tiếng kêu rên.
Bao Cốc thấy thế, nhãn thần lúc này liền thay đổi.
Linh Nhi rời vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741329/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.