Ngọc Mật nghe Bao Cốc tinh tế chậm rãi nói, nàng bỗng nhiên phát hiện mặc kệ là dáng vẻ vô tâm vô phế hay là nhất phó lãnh đạm ung dung, nàng đều tự mình gánh hết cơ khổ trên vai, đặt ở trong lòng yên lặng thừa thụ, dùng một loại thái độ không quan tâm, không thèm để ý, không tư vị mà đối mặt. Khí chất của Bao Cốc, dung nhan, dáng vẻ, cảnh giới thay đổi nhưng bản chất của Bao Cốc thủy chung không có đổi.
Trong thời khắc đó nàng dường như đã hiểu tiểu sư muội trước mặt, đã hiểu Bao Cốc.
Bất chợt nàng cảm thấy Bao Cốc không hề sâu không thấy đáy khó có thể nắm lấy, mà là trở nên rất gần, gần trong gang tấc chỉ cần vươn tay thì có thể chạm đến.
Tay nàng phủ trên mặt Bao Cốc, ôn nhu hỏi:
"Đau không?" Rất đau đi, da thịt vô cùng mịn màng thế nào thừa thụ nổi cái tát nặng như vậy của nàng.
Bao Cốc lắc đầu, nói:
"Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh qua." Nói đến bị tát tay nàng lại có chút khó tin. Nàng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày bị tát tay. Nàng càng không nghĩ tới người cho nàng một cái tát cư nhiên là Ngọc Mật.
Trong lòng Ngọc Mật siết chặt, trong lồng ngực có một loại cảm giác khó có thể nói nên lời, không cách nào không cách nào lý giải tâm tình đang lan tràn của bản thân. Loại tâm tình này dâng trào khiến nàng rất muốn đi vào lòng Bao Cốc, khiến nàng muốn cách Bao Cốc gần một chút, rồi lại gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741322/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.