Mang gương mặt như thế, lại thấy phản ứng của cả gia đình với gương mặt mình, Bao Cốc hối hận đã tháo mạng che mặt xuống. Nàng lại đeo mạng che mặt, khom gối quỳ xuống trên nệm cỏ, cung kính dập đầu trước mộ cha mình. Theo thói quen, lúc dập đầu, thần niệm lơ đãng đảo qua trong mộ, thấy cha nàng đã hóa thành một đạo bạch cốt, y phục trên người cũng đã mục rửa. Bao Cốc nước mắt tràn mi! Nàng vẫn có thể nhớ rất rõ dáng vẻ cha nàng như thế nào, vẫn còn nhớ rõ lúc bản thân tròn tròn béo béo được cha ôm vào lòng, đội trên đầu, cưỡi trên cổ, vẫn nhớ rõ lúc cha dạy nàng gảy bàn tính, tính sổ, làm sao kinh doanh buôn bán.
Mười mấy năm thoáng chốc trôi qua.
Chớp mắt, mình đã hơn hai mươi, mà cha nàng cũng đã qua đời vài chục năm.
Nàng lau lệ, ngồi quỳ trước mộ phần nói:
"Cha, con biết thần hồn của người đã không còn, con nói cái gì người cũng không nghe được nữa, nhưng con muốn nói cho người, con sống rất tốt. Sư phụ, Phong sư bá, tiểu sư thúc, Thánh di bọn họ đều rất thương con, đối xử với con như thân nhân. Tu tiên giới thời gian trôi qua rất nhanh, nhất thu nhất hạ chỉ trong chớp mắt, con không biết lần tới về Thanh Sơn quận là năm nào tháng nào, cho nên muốn đem sản nghiệp mà người lưu lại xử lý một chút, coi như giải quyết xong chút trần duyên trên thế gian. Năm đó đi rất vội, không kịp xử lý cái gì. Cha, tuy là con không thể giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-von-phuc-hau/1741309/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.